Hoàng đế cười nói “Lúc con gặp cô nương đó mới có mấy tuổi, cũng mười mấy năm rồi, không nhớ rõ cũng là bình thường. Tần gia Thập nương tử quả thật rất tốt, nhưng tính tình quá yếu đuối, làm Trắc phi còn được, làm Thái tử phi suy cho cùng vẫn thiếu chút tài năng.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu không nói.
Chuyện liên quan đến thanh danh của cô nương chưa xuất giá, hắn không tiện bình luận bừa bãi, vì dù hắn nói tốt hay xấu đều rất phiền phức.
Hoàng đế cũng biết, nên không ép hắn trả lời.
Hoàng đế nói tiếp “Thật ra, Tam nương tử nhà Cảnh thái phó và Ngũ nương tử của phủ Đoan Quốc Công cũng là lựa chọn rất tốt cho ngôi vị Thái tử phi. Phó tam nương tri thư đạt lễ, đoan trang độ lượng, còn Đoạn ngũ nương hiền lương thục đức, thông minh xinh đẹp, hai cô nương này dù ai gả cho con cũng sẽ thành vợ hiền.”
Cảnh thái phó hay Đoan Quốc Công đều là người kiên định theo phe bảo hoàng.
Quan trọng nhất là hai người này nhìn bề ngoài thì nở mày nở mặt, nhưng thực chất không có thực quyền trong tay, chỉ có hình thức mà thôi.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói “Người có thể khiến phụ hoàng xem trọng, nhất định rất tốt.”
Hoàng đế dặn dò “Còn hơn nửa tháng nữa là đến tiệc Quần Phương, con về suy nghĩ kỹ đi, sắc lập Thái tử phi không phải chuyện nhỏ, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo.”
Hai phụ tử tùy ý trò chuyện thêm vài câu, Hoàng đế mới cho Thái tử rời đi.
Ra khỏi điện Nghị Sự, Lạc Thanh Hàn thoáng thấy Nhiếp Trường Bình đứng chờ bên ngoài.
Hôm nay Nhiếp Trường Bình mặc cẩm bào màu chàm, thắt lưng bằng ngọc, đi ủng đen, khóe miệng nhếch lên, nụ cười lưu manh nhưng đẹp trai khiến người khác cảm giác có hơi xấu xa, giống như y là công tử thế gia phóng túng.
Y tiến lên hành lễ “Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn liếc y một cái “Sao ngươi còn chưa đi?”
Chỉ một ánh mắt, Nhiếp Trường Bình cảm giác được tâm tình lúc này của Thái tử Điện hạ không tốt, vội thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Ta có chút chuyện muốn nói với người.”
Vì có chuyện muốn nói, Lạc Thanh Hàn không ngồi xe ngựa, đi bộ cùng Nhiếp Trường Bình về Đông cung.
Nhiếp Trường Bình theo sau nửa bước, vừa đi vừa nói “Bốn tên tử sĩ chúng ta bắt được trước đó vẫn còn đang bị nhốt, Điện hạ tính xử lý thế nào?”
Lạc Thanh Hàn nói “Tiếp tục nhốt đi, tạm thời đừng động đến.”
“Không phải Điện hạ định giao chúng cho Hoàng thượng sao? Đây là cơ hội tốt để trừ khử Đại hoàng tử.”
Ban đầu Lạc Thanh Hàn muốn giao chúng cho phụ hoàng, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi.
Theo hiểu biết của hắn về phụ hoàng, dù phụ hoàng biết chuyện này, cũng chưa chắc sẽ làm gì Lạc Dạ Thần, nhiều nhất chỉ giam cầm y vài năm, đợi sóng gió qua đi, sẽ tìm lý do thả Lạc Dạ Thần ra ngoài.
Hình phạt như gãi ngứa đó có tác dụng gì?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Dù trừ khử được Đại hoàng huynh, vẫn còn Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng đệ, Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ, vân vân, nhiều huynh đệ như vậy, lẽ nào ta phải trừ khử từng người một?”
Nhiếp Trường Bình cứng họng.
Lạc Thanh Hàn “Ta có quá nhiều kẻ thù, nếu phải giải quyết từng người, có lẽ cả đời này không cần làm gì nữa.”
Nhiếp Trường Bình “Điện hạ nói phải.”
“Ta giữ đám tử sĩ kia, vì muốn khống chế Đại hoàng huynh, huynh ấy thoạt nhìn hung hãn, thật chất lại rất nhút nhát. Chắc huynh ấy cũng đoán được đám tử sĩ đã rơi vào tay ta, bây giờ chắc chắn sợ chết khiếp, huynh ấy càng sợ thì càng có lợi cho chúng ta.”