Y ngồi im trên sàn suốt một đêm.
Khi trời dần sáng tỏ, Lệ Khinh Ngôn mới đỡ căng thẳng hơn.
Hai chân y tê cứng vì ngồi quá lâu, xoa bóp một hồi mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Y mở hé cửa sổ, phát hiện bên ngoài trời đã sáng, tiểu viện yên tĩnh, không có người.
Y xoay người mở cửa.
Thò đầu ra ngoài dò xét, bên ngoài không có ai.
Có vẻ như đám người đó tối qua đã đi thật rồi.
Lệ Khinh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước ra khỏi cửa, đi tới cửa phòng bên.
Cửa không cài chốt, y đẩy nhẹ vào.
Y còn chưa bước vào đã thấy Lý Quý bị treo trên xà, đôi mắt mở to, nước da tái nhợt!
Lệ Khinh Ngôn há hốc mồm kinh hãi.
Y nhào tới ôm chân Lý Quý, vất vả khiên hắn xuống, mới phát hiện hắn đã hoàn toàn tắt thở, toàn thân lạnh cóng.
Lệ Khinh Ngôn ngã ra đất, nhìn thi thể trước mặt, nhớ tối qua mình còn nói chuyện với Lý Quý, mới qua một đêm đã biến thành một cái xác lạnh.
Kíc.h thích này thật sự quá lớn!
Lệ Khinh Ngôn nhớ tới tiếng động tối qua nghe thấy, y nghi ngờ Lý Quý bị đám người kia giết, y nhất định phải báo quan!
Y vật vã đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.
Y chạy đến phủ Kinh Triệu, báo chuyện này phủ doãn Mai Quảng Đào.
Liên quan đến mạng người, Mai Quảng Đào không dám chậm trễ, lập tức dẫn người đến hiện trường vụ án.
Qua kiểm tra, ngọ tác đưa ra kết luận.
“Người này hẳn là tự sát.”
Lệ Khinh Ngôn không tin, cố hết sức giải thích “Huynh ấy không thể nào tự sát! Tối qua tôi còn nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy hoàn toàn không có ý định tự sát, hơn nữa tôi còn nghe có tiếng người nói chuyện, có một đám người xông vào tiểu viện của chúng tôi, tôi nghi ngờ đám người đó giết Lý Quý!”
Mai Quang Đào nói “Nói suông, ngươi có chứng cứ không?”
Lệ Khinh Ngôn không đưa ra được chứng cứ.
Mai Quảng Đào lại hỏi “Ngươi biết đám người đó là ai không? Ngươi biết đám người đó cao bao nhiêu, trông thế nào, mặc quần áo gì không?”
Lệ Khinh Ngôn không biết gì hết.
Mai Quang Đào bất đắc dĩ “Ngươi không biết gì hết, ta làm sao có thể tin lời ngươi? Quan phủ chúng ta xử án, nhất định phải có chứng cứ. Bây giờ chứng cứ cho thấy là tự sát, cho nên ta chỉ có thể dựa theo tự sát mà xử án.”
Lệ Khinh Ngôn hết cách, đành trơ mắt nhìn quan sai khiêng thi thể đi.
Sau khi người của quan phủ rời đi, trong tiểu viện chỉ còn lại Lệ Khinh Ngôn.
Y đứng trước cửa phòng của Lý Quý, nhìn căn phòng trống rỗng, do dự mãi nhưng vẫn bước vào.
Trong phòng rất ít đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo, vài cuốn sách và nghiên mực.
Lệ Khinh Ngôn thầm nghĩ, người cũng đã chết rồi, nói sao cũng phải giúp người ta thu dọn đồ đạc, gửi về cho gia đình.
Y thu dọn xong mọi thứ, bất ngờ phát hiện một cuốn sách của Lý Quý đã biến mất.
Là quyển sách tối qua Lý Quý cầm trên tay, lúc đó y chỉ nhìn thoáng qua, là bìa đen, trên đó viết hai chữ ‘Kinh Dịch’.
Kinh Dịch không nằm trong nội dung thi cử, nhưng tối qua Lý Quý thức khuya nghiên cứu sách này, chuyện này nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
Trong lúc Lệ Khinh Ngôn đang suy nghĩ, chợt thoáng thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa!
Sau chuyện tối qua, hiện giờ Lệ Khinh Ngôn cực kỳ cảnh giác, vội chạy ra khỏi cửa, lại thấy ngoài viện không có ai.
Bóng người đã biến mất.
Lệ Khinh Ngôn cảm thấy bất an.
Thật ra đám người đó tối qua đã biết sự tồn tại của y, nhưng bọn chúng cho rằng tối qua y ngủ say, không biết gì hết nên không ra tay với y.
Nhưng hôm nay y rầm rộ đi báo quan, còn to tiếng nói là người khác giết hại, đồng nghĩa với việc tự vạch trần sự thật tối qua y không ngủ.
Có khi nào đám người đó sẽ giết y diệt khẩu?
Lệ Khinh Ngôn nghĩ vậy, trong lòng thấy sợ hãi.
Y không dám ở lại tiểu viện này nữa, y muốn nương nhờ quan phủ.
Nhưng y không đưa ra được chứng cứ, người trong phủ Kinh Triệu vốn không tin lời y, dù y tới đó cũng không ai quan tâm.
Nhưng y không đến nương nhờ quan phủ thì có thể đi đâu?
Trong thành Thịnh Kinh này, y lạ nước lạ cái, thật sự không tìm được nơi nào để trốn.
Y suy nghĩ một hồi, lại nhớ lời tiểu nương tử hôm qua đã nói.
“Nếu ngày mai ngươi không có nơi để đi, có thể đến phủ Trung Võ tướng quân cầu cứu.”
Lệ Khinh Ngôn không biết tiểu nương tử kia là ai, nhưng nếu nàng có thể đoán được tình cảnh hôm nay của y, có lẽ thật sự có thể chỉ cách cho y.
Y nghĩ còn nước còn tát, bèn thu dọn hành lý chạy thẳng đến phủ Trung Võ tướng quân!
……
Trong điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề đang vui vẻ ăn vặt.
Những món ăn vặt này là hôm qua nàng mua từ ngoài cung về, đủ loại hương vị, ăn rất ngon miệng.
Bảo Cầm nhỏ giọng nói “Nương nương, Tố Mai đến rồi.”
Tiêu Hề Hề “Tố Mai là ai?”
“Nàng là cung nữ của Lý trắc phi.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra “Là nàng à, cho vào đi.”
Tố Mai bước vào, hành lễ rồi cẩn trọng nói.
“Hôm nay Lý trắc phi vô ý làm hỏng mấy món đồ trang trí, muốn đổi mấy món mới, xin nương nương xem giúp.”
Bây giờ Tiêu Hề Hề phụ trách nội vụ Đông cung, ngoại trừ bổng lộc hàng tháng và chi phí hàng ngày của các cung, nếu trong cung có đồ gì hư hỏng hay không dùng thì có thể đến đây báo với nàng rồi xin thay cái mới.
Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, tùy ý nói “Hỏng mấy thứ? Để Bảo Cầm ghi lại, sau đó sẽ cho người đưa đến.”
Tố Mai xấu hổ nói “Sáu bình hoa, một đèn lưu ly, hai chụp đèn, một bộ tách trà, một cây cổ cầm, năm bức thư pháp, hai lư hương, một kệ cổ, bốn bức bình phong nhỏ, một bức bình phong lớn …”
Tiêu Hề Hề đang ăn cũng dần dừng lại.
Bảo Cầm không khỏi trợn to mắt.
Tố Mai khó lắm mới đọc xong danh sách thật dài.
Bảo Cầm không khỏi hỏi “Có phải Lý trắc phi đập hết điện Kim Phong rồi không?”
Tố Mai ngượng ngùng nói “Vẫn chưa, mấy thứ như bàn, tủ, giường, … vẫn còn tốt.”
Bảo Cầm mạnh miệng nói ra sự thật.
“Phải chăng do bàn, tủ, giường nặng quá nên không đập được?”
Tố Mai không còn gì để nói, nét mặt ngày càng ngượng.
Tiêu Hề Hề thử hỏi “Lý trắc phi không sao chứ?”
Tố Mai đấu tranh một lúc, thành thật trả lời “Không ổn lắm.”
Chuyện của Thải Vân khiến Lý trắc phi vô cùng sốc, sau khi trở về, nàng không chỉ đập phá mọi thứ, còn nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai.
Tiêu Hề Hề cảm thấy với tư cách là chủ nợ, cần phải quan tâm đến trạng thái tinh thần của con nợ.
Nếu con nợ sụp đổ, há chẳng phải nàng không đòi tiền được?
Đó không phải là một số tiền nhỏ!
Tiêu Hề Hề vỗ tay “Đi thôi.”
Bảo Cầm vội hỏi “Nương nương định đi đâu?”
“Đi quan tâm Lý trắc phi.”