Tình hình nội loạn ở Nam Nguyệt hỗn loạn hơn nhiều so với dự đoán của Tiêu Hề Hề.
Hầu như thôn nào cũng có giao tranh.
Khi nhóm năm người của Tiêu Hề Hề đến gần thôn Đại Nguyệt, phát hiện cả thôn Đại Nguyệt đã bị phản quân bao vây.
Phương Vô Tửu chọn cây cao nhất, dùng khinh công bay lên.
Dựa vào độ cao, y nhìn thấy tình hình đại khái ở thôn Đại Nguyệt.
Đợi y vừa nhảy xuống đất.
Tiêu Hề Hề nóng lòng hỏi “Trong thôn thế nào? Có thấy sư phụ không?”
Sắc mặt Phương Vô Tửu nặng nề “Không thấy sư phụ, trong thôn có rất nhiều người bị thương, xem tình hình không thể chống đỡ được bao lâu, tình hình rất xấu.”
Sở Kiếm lo lắng “Sư phụ còn ở bên trong, chúng ta phải mau giúp sư phụ!”
Ôn Cựu Thành trầm giọng nói “Đối phương quá nhiều người, nếu chúng ta xông vào, rất dễ bị bọn họ bao vây.”
Bùi Thiên Hoặc “Ta có một cách.”
Bốn người còn lại nhìn y.
Bùi Thiên Hoặc nhỏ giọng nói bốn chữ.
“Vây Ngụy cứu Triệu.”
Phương Vô Tửu chớp mắt hiểu được ý của y, suy nghĩ nói “Cũng xem như là một cách.”
Ôn Cựu Thành và Tiêu Hề Hề cũng hiểu rất nhanh.
Chỉ có Sở Kiếm vẫn còn chưa hiểu.
Y ngơ ngác nhìn sư huynh sư tỷ “Mọi người đang nói gì vậy?”
Tại sao từng chữ họ nói y đều hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì không hiểu gì nữa?
Tiêu Hề Hề kéo y sang một bên nói nhỏ.
Nghe nàng giải thích xong, Sở Kiếm chợt hiểu ra.
Sau khi bàn bạc, quyết định cuối cùng do Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc đi tìm doanh trại của phản quân, còn Ôn Cựu Thành, Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm ở tại chỗ chờ cơ hội.
Có rất nhiều phản quân bao vây thôn Đại Nguyệt, cho thấy doanh trại của bọn chúng hẳn là ở gần đây.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc không tốn mấy công sức đã tìm thấy doanh trại của phản quân.
Vì phần lớn binh mã đã được phái đi vây hãm thôn Đại Nguyệt, nên người canh giữ trong trại không nhiều.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc hạ gục hai lính canh, cải trang thành phản quân lẻn vào thôn Đại Nguyệt.
Ngay lúc giữa trưa, phản quân đang chuẩn bị nồi chảo nấu ăn.
Nếu đã nấu ăn thì chắc chắn cần dùng đến lương thực.
Trong lúc đám phản quân đang đi lấy lương thực, Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc lần theo manh mối, tìm ra vị trí kho lương của phản quân.
Một ngọn lửa bùng lên, kho lương bị đốt cháy.
Khói dày cuồn cuộn bay vào không khí.
Toàn doanh trại hoảng hốt.
Mọi người vừa hét to cháy rồi bằng tiếng Nam Nguyệt, vừa vội vã chạy đi dập lửa.
Phương Vô Tửu và Bùi Thiên Hoặc nhân lúc hỗn loạn lẻn ra khỏi doanh trại.
Ôn Cựu Thành ở phía xa nhìn thấy khói dày đặc bốc lên, biết đại sư huynh và tam sư đệ đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức dùng nội lực hét to bằng tiếng Nam Nguyệt.
“Không hay rồi! Có kẻ địch tập kích doanh trại, kho lương bị đốt cháy rồi!”
Phản quân nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía doanh trại.
Quả nhiên nhìn thấy làn khói dày đặc bốc lên.
Đám phản quân lập tức bắt đầu hỗn loạn.
Trong kho lương chứa lương thực cho tháng tới, nếu kho lương không còn, bọn họ phải hít gió mà sống.
Đám phản quân lo lắng.
Tức thì có một nhóm người chạy về hướng doanh trại, muốn chạy về cứu kho lương.
Ôn Cựu Thành nhân cơ hội này, rút kiếm từ bên hông, lao về điểm phòng ngự yếu nhất!
Phản quân phụ trách bảo vệ khu vực đó giật mình, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lao về phía Ôn Cựu Thành, cách đó không xa có người đang kéo cung tên, chuẩn bị bắn vào Ôn Cựu Thành.
Cùng lúc đó có người đang hét lên.
“Quân địch tập kích! Có quân địch tập kích!”
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Ôn Cựu Thành.
Không ai để ý có hai người nhân lúc hỗn loạn lẻn vào thôn Đại Nguyệt.
Chỉ có Ôn Cựu Thành mới thấy cảnh đó.
Y biết sư muội sư đệ đã lẻn vào thành công, không còn tham chiến, lập tức rút lui.
Đám phản quân không muốn thả y đi, cầm đao đuổi theo y.
Hai bên tiến hành cuộc rượt đuổi nguy hiểm trong khu rừng rậm rạp.
……
Sau khi Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm lẻn vào thôn Đại Nguyệt, phát hiện tình hình trong thôn rất xấu như lời đại sư huynh nói.
Hẳn là thôn Đại Nguyệt vừa trải qua một cuộc chiến, nhiều ngôi nhà bị hư hại, trên đất và trên tường có vết máu, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng kêu la.
Nhiều người liên tục được đưa đi trị thương.
Tuy nhiên người bị thương quá nhiều, rất nhiều người bị thương không được chữa trị kịp thời, một số người bị thương nặng đã chết dần trong đau đớn vì không chờ được chữa trị.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì Tiêu Hề Hề thấy khi đến đây lần trước.
Vì nàng chắc chắn mình đi đúng hướng, không thì nàng gần như tưởng mình đã đi nhầm chỗ.
Sở Kiếm thấy hai đứa trẻ quỳ trên đất, nằm bò trên một thi thể đầy máu khóc lớn.
Y không khỏi lẩm bẩm “Thật quá bi thảm.”
Có người phát hiện ra hai người xa lạ Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, lập tức cảnh giác.
Những người bị thương nhẹ tự động tiến lại gần, vây quanh Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm.
Bọn họ chĩa ngọn giáo trong tay vào Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, dùng tiếng Nam Nguyệt hỏi hai người là ai?
Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm đều không hiểu tiếng Nam Nguyệt.
May là Tiêu Hề Hề có ngọc bội do Nam Nguyệt vương tặng.
Nàng lập tức lấy ngọc bội được khắc hình hoa phượng hoàng ra, giơ cao lên.
Nàng không quan tâm đối phương có hiểu hay không, hét thật lớn.
“Có chuyện từ từ nói, tuyệt đối đừng động tay, chúng ta là quân đội bạn!”
Những người Nam Nguyệt đó nghe không hiểu lời Tiêu Hề Hề, nhưng nhận ra ngọc bội hoa phượng hoàng mà Tiêu Hề Hề cầm trên tay.
Đó là di vật của Nam Nguyệt vương.
Nghe nói Nam Nguyệt vương đã tặng nó cho công chúa Nam Phượng.
Chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt chính là công chúa Nam Phượng?
Những người này hoang mang bối rối.
Bọn họ không còn đến gần Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm, đồng thời cử người thông báo cho thủ lĩnh.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vội đến.
Tiêu Hề Hề vừa nhìn thấy người đó, lập tức nhận ra hắn.
“Việt Cương!”
Việt Cương vừa nhìn thấy Tiêu Hề Hề, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Tuy vừa nãy nghe thuộc hạ báo có người giống công chúa Nam Phượng vào thôn, nhưng Việt Cương vẫn sốc khi tận mắt nhìn thấy công chúa Nam Phượng.
Hắn bập bẹ hỏi bằng tiếng Đại Thịnh.
“Không phải người đang ở Thịnh Kinh sao?”
Tiêu Hề Hề nói “Ta nghe nói Nam Nguyệt vương bạo bệnh qua đời, ta rất lo lắng tình hình ở đây nên cố ý quay về xem thử.”
Nghe thấy ba chữ Nam Nguyệt vương, mắt Việt Cương chợt đỏ lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén đau buồn trong lòng, nhỏ giọng dặn dò những người xung quanh.
Những người đó rất ngạc nhiên khi biết người phụ nữ trước mặt quả đúng là công chúa Nam Phượng, tất cả đều bỏ vũ khí xuống, hướng về phía công chúa Nam Phượng quỳ xuống, đồng thanh hô to.
“Bái kiến công chúa điện hạ!”
Tiêu Hề Hề không hiểu họ nói gì, nhưng thông qua động tác của họ, nàng có thể đoán ra họ đang nói gì.
Nàng xua tay, bảo họ không cần đa lễ.