Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý phi hành lễ.

“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề mỉm cười, bảo nàng ngồi xuống.

Tô tài nhân chủ động chuyển chỗ ngồi xuống phía dưới, nhường vị trí gần ghế chính.

Lý phi cũng không khách sáo, đi thẳng tới chỗ đó ngồi xuống.

Cung nữ lập tức dâng trà bánh.

Khi Lý phi nhìn thấy các loại bánh ngọt đa dạng và tinh xảo trước mặt, nụ cười trên mặt bỗng trở nên chân thật hơn.

Nàng không hề do dự cầm một miếng bánh sữa hạnh nhân cắn một miếng, vừa thơm vừa ngọt, còn có vị sữa đậm đà.

Nàng không kiềm được ăn thêm một miếng.

Cảnh phi che miệng khẽ cười.

“Sức ăn của Lý phi tỷ tỷ vẫn khỏe như vậy.”

Lý phi ăn hết bánh sữa hạnh nhân trong tay, uống một hớp trà mới chậm rãi nói.

“Ngươi muốn chế giễu ta mập thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”

Cảnh phi vẫn cười “Sao tỷ lại nghĩ như vậy? Muội chỉ muốn nhắc nhở tỷ, ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Lý phi “Cám ơn ngươi nhắc nhở, ta cảm thấy bây giờ ta rất tốt, mỗi ngày có đồ ăn đồ uống, còn có người hầu hạ, cuộc sống vô cùng thoải mái.”

Cảnh phi bất lực lắc đầu, tựa như hết cách với nàng.

“Tỷ tỷ không có chí tiến thủ thế này, sau này phải làm sao?”

Thiệu lương nhân nhẹ nhàng nói “Con người phải có chí tiến thủ mới được.”

Nàng nhìn Quý phi ngồi trên cao.

“Quý phi nương nương, người nói phải không?”

Tiêu Hề Hề gật đầu, nghiêm túc nói “Đúng vậy, con người không có chí tiến thủ thì khác gì không lo không nghĩ.”

Cảnh phi “……”

Thiệu lương nhân “.…..”

Lý phi “……”

Ngay cả Tô tài nhân đang cúi đầu chỉnh đàn tỳ bà cũng ngẩng đầu nhìn Quý phi.

Cảnh phi cố duy trì nụ cười “Quý phi nương nương thật biết nói đùa.”

Thiệu lương nhân phối hợp cười.

Tiêu Hề Hề nhìn Lý phi, ánh mắt vô cùng ân cần.

“Số bánh ngọt này đủ cho cô ăn không? Nếu không đủ, bổn cung sẽ sai người mang thêm cho cô.”

Lý phi cảm thấy ánh mắt nhìn mình của Quý phi rất kỳ lạ, không khỏi rờn rợn trong lòng.

“Không … không cần đâu.”

Tiêu Hề Hề chân thành nói “Cô không cần khách sáo với bổn cung, bổn cung rất ngưỡng mộ cô, số bánh ngọt này cộng lại chỉ mới có một ký, nếu cô ăn hết thì ít nhất sẽ tăng năm ký thịt, ăn một ký được năm ký, lời quá chừng rồi!”

Không như nàng, dù ăn bao nhiêu cũng không tăng ký thịt nào, toàn ăn vô ích.

Lý phi “……”

Ta nghi ngờ ngươi đang chế giễu ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Cảnh phi và Thiệu lương nhân cũng đờ người.

Bọn họ thật sự không hiểu, vừa rồi Quý phi còn nói giúp Lý phi, sao chớp mắt lại thành đâm chọc rồi?

Rốt cuộc Quý phi đứng về bên nào?

Lúc này Bảo Cầm dẫn hai vũ cơ bước vào.

Hai vũ cơ có dáng người mảnh khảnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu, thoạt nhìn không phải là người Đại Thịnh.

Sau khi hỏi mới biết, hai người là người nước Liêu.

Vì vương đô nước Liêu đã bị đại quân nước Thịnh công phá, Liêu vương đầu hàng, hiện giờ nước Liêu đã trở thành nước thuộc địa của Đại Thịnh, mỗi năm phải cống nạp cho Đại Thịnh số lượng lớn vàng bạc, bò ngựa và nô lệ.

Hai vũ cơ này là một trong số các nô lệ do nước Liêu cống nạp.

Hai người quỳ xuống đất, dùng chất giọng có chút khẩu âm của dị tộc cung kính nói tiếng nước Thịnh.

“Nô tỳ bái kiến Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề bảo họ đứng dậy, nàng nhìn khuôn mặt họ một lúc, không ngờ lại phát hiện giữa ấn đường của hai người này có tà khí sạm đen.

Đây là tướng đoản mệnh điển hình.

Có vẻ như hai vũ cơ này sắp bỏ mạng.

Trước khi tới đây, hai vũ cơ đã biết mình đến để múa minh họa cho tiếng đàn của Tô tài nhân, sau khi đứng dậy, họ nhìn Tô tài nhân.

Tô tài nhân đã chỉnh xong đàn tỳ bà.

Nàng nhẹ giọng hỏi “Hai người giỏi múa điệu gì?”

Hai vũ cơ nhìn nhau, người mặc váy hồng trắng trả lời.

“Chúng nô tỳ đều múa được, phải xem Tài nhân nương nương thích đàn khúc gì.”

Tô tài nhân cười nói “Vậy thì <Tướng Quân Lệnh> đi.”

Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.

Nàng vốn tưởng Tô tài nhân sẽ đàn <Thập Diện Mai Phục>, dù sao đây cũng là thần khúc thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần thần khúc này xuất hiện chắc chắn là có người sắp gây chuyện.

Đôi bàn tay thanh tú của Tô tài nhân gảy đàn, âm thanh của tỳ bà vang lên.

Từng tiếng đàn tỳ bà lảnh lót vui tai như vô số hạt ngọc rơi trên nền đất.

Hai vũ cơ rất quen thuộc khúc nhạc này, lập tức duỗi người múa theo tiếng đàn tỳ bà.

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nghe một lúc, <Tướng Quân Lệnh> do Tô tài nhân đàn gần giống bản nhạc nàng nghe ở kiếp trước, dù thế giới này là một triều đại mà nàng trước đây chưa từng nghe qua, nhưng nàng khá quen thuộc với nhiều khía cạnh văn hóa ở đây, chẳng hạn như chữ viết hay là thơ từ ca phú.

Vì khúc này theo phong cách mạnh mẽ nên động tác của các vũ cơ cũng dùng sức nhiều hơn, hầu hết đều là những động tác khó.

Đến giữa bài, hai vũ cơ đổ mồ hôi khá nhiều, mồ hôi thấm qua lớp y phục mỏng manh, chất liệu của y phục dính vào da thịt, làm nổi bật đường cong cơ thể của họ một cách sống động.

Quyến rũ mê người chính là như vậy.

Vạt váy bay cao, eo thon đung đưa.

Cảm giác căng thẳng và bí ẩn lan tỏa khắp nơi.

Mọi người chăm chú theo dõi.

Lúc này, bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm!

Trời vẫn còn sáng, sao đột nhiên lại tối đen?

Bên ngoài có người hét lên.

“Là thiên cẩu ăn mặt trời! Thiên cẩu tới rồi! Mọi người mau tìm chỗ trốn đi!”

Mọi người trong phòng giật mình.

Hai vũ cơ ngừng múa, bất lực đứng ở đó, hơi thở có hơi gấp gáp, vẻ mặt hoảng hốt không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, tiếng đàn tỳ bà của Tô tài nhân vẫn chưa dừng lại.

Cảnh phi đứng dậy nói “Quý phi nương nương, thiên cẩu đột nhiên xuất hiện khiến lòng người hoảng sợ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm, chúng ta hãy nhanh chóng tập hợp mọi người lại, tránh để mọi người chạy loạn gây thêm rắc rối.”

Tiêu Hề Hề đưa tay phải ra nhìn Tế Vũ đang đứng bên cạnh.

Tế Vũ cũng sợ hãi trước cảnh tượng bất ngờ này.

Nàng đờ người một hồi mới phản ứng lại, vội tiến tới cẩn thận dìu Quý phi đứng dậy.

Hai người đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mặt trời trên cao đang dần biến mất, tựa như đang bị một con quái vật nào đó nuốt chửng từng chút.

Đây thật ra chỉ là mặt trời bị mặt trăng che khuất, là hiện tượng nhật thực.

Nhưng người cổ xưa tin rằng nhật thực là do thiên cẩu ăn mặt trời.

Chuyện này không cách nào giải thích với người cổ xưa.

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói “Chỉ là trời tối thôi, không có gì phải sợ, mọi người thắp nến lên, đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ bình thường trở lại.”

Thiệu lương nhân cũng đứng lên “Quý phi nương nương, thiên cẩu ăn mặt trời không phải chuyện nhỏ, không thể xem thường.”

Tiêu Hề Hề quay lại nhìn họ.

“Các người sợ cái gì? Sợ thiên cẩu nhảy xuống ăn thịt các người à?”

Cảnh phi tiến lên hai bước “Bây giờ không phải lúc nói đùa, Quý phi nương nương hẳn biết rất rõ, thiên cẩu bình thường sẽ không xuất hiện, nó chắc chắn đang nhắc nhở chúng ta sắp có tai họa xảy ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK