Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lao phi chú ý đến cái liếc nhìn của Quý phi, cũng không đáp lại, chỉ cụp mắt cúi đầu, trông mềm mại yếu đuối.

Tiêu Hề Hề không giấu giếm, thẳng thắn nói ra sự thật.

“Gần đây Cảnh phi bị cấm túc, Lao phi lại bị bệnh. Cả hai đều không thể quản lý mọi chuyện, chỉ có Lý phi một mình gánh vác tất cả. Thần thiếp thương cho Lý phi vất vả nên bảo Lý phi tiến cử một người trợ giúp. Lý phi tiến cử Mẫn tiệp dư. Thần thiếp đã bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng cảm thấy Mẫn tiệp dư rất tốt, nên mới để Mẫn tiệp dư thay Lao phi quản lý sổ sách trong cung.”

Thái hoàng thái hậu cười nói “Lao phi không khỏe, quả thật không thể làm việc quá sức, nhưng lúc ngươi xử lý chuyện này sao không biết bẩm báo ai gia một tiếng?”

Tiêu Hề Hề cúi đầu “Gần đây người đang chuyên tâm bái Phật, loại chuyện vặt này quả thật không tiện quấy rầy người, nhưng người nói đúng, chuyện này là do thần thiếp sơ suất, thần thiếp xin lỗi người.”

Nàng thẳng thắn nhận lỗi như vậy, ngược lại làm Thái hoàng thái hậu hơi ngạc nhiên.

Thái hoàng thái hậu vốn tưởng dựa vào mức độ mà Quý phi được sủng ái thì chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận lỗi.

Nào ngờ vị Quý phi này lại co được duỗi được, nói nhận lỗi là nhận lỗi, không chút do dự.

Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm nàng một lúc, không hề thấy nàng né tránh.

Có thể biểu hiện thản nhiên như vậy, chỉ có hai khả năng —

Một là nàng ngốc thật.

Hai là nàng đang diễn.

Nàng là công chúa một nước, dám vượt núi qua sông đến quốc gia khác cầu cứu, trong thời gian ngắn như vậy có thể độc sủng hậu cung, tuyệt đối không phải kẻ ngốc.

Vậy là nàng đang diễn.

Kỹ năng diễn của nữ nhân này quá tốt, không thể nhìn ra điểm giả tạo.

Chẳng trách có thể dụ dỗ được Hoàng đế, quả thật rất giỏi!

Nụ cười trên mặt Thái hoàng thái hậu dần nhạt đi.

“Ngươi có biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, chỉ trích ngươi hành động ngạo mạn, thậm chí có rất nhiều đại thần trong triều đã viết tấu chương luận tội ngươi. Nếu Hoàng đế không hết lòng bảo vệ ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm bị đày vào lãnh cung rồi.”

Tiêu Hề Hề giật mình.

Còn có chuyện như vậy?

Lạc Thanh Hàn chưa từng nhắc chuyện này với nàng, nàng cũng không biết gì.

Thái hoàng thái hậu nhấn mạnh giọng điệu.

“Thân là phi tần hậu cung, nhiệm vụ của ngươi là hầu hạ Hoàng đế cho tốt, cố gắng sinh nhiều con cái cho Hoàng đế. Nhưng ngươi thì hay rồi, không chỉ độc chiếm Hoàng đế, không cho Hoàng đế sủng hạnh các phi tần khác, còn gây phiền phức cho Hoàng đế!”

Tiêu Hề Hề “Thần thiếp không gây rắc rối cho Hoàng thượng …”

Thái hoàng thái hậu ngắt lời nàng, lạnh giọng dạy dỗ.

“Ngươi còn không gây rắc rối Hoàng đế? Danh tiếng bây giờ của ngươi vô cùng xấu. Vốn phải tự kiềm chế, tuân thủ quy tắc, cố gắng khiêm tốn nhất có thể. Sao ngươi còn dám tùy ý nhúng tay vào chuyện hậu cung? Dù không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Hoàng đế. Ngày ngày Hoàng đế bận rộn nhiều việc, lại còn phải dành thời gian xử lý những việc lộn xộn của ngươi. Đây lẽ nào không phải đang gây rắc rối cho Hoàng đế sao?”

Tiêu Hề Hề đột nhiên nhớ tới một câu nói.

Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ.

Thái độ của Thái hoàng thái hậu rõ ràng là đang buộc tội nàng, dù có giải thích thế nào thì trong mắt Thái hoàng thái hậu cũng chỉ là ngụy biện.

Nếu nàng nói nhiều, có thể bị buộc tội cãi lời trưởng bối.

Trong trường hợp này, Tiêu Hề Hề không giải thích nữa, thành thật nói.

“Thái hoàng thái hậu dạy dỗ rất đúng, thần thiếp biết sai rồi.”

Thái hoàng thái hậu quyết định hôm nay sẽ nhắc nhở cho nàng nhớ kỹ, để nàng khiên tốn một chút, tránh sau này gây thêm phiền phức.

“Nếu ngươi đã biết lỗi, ai gia không nói thêm nữa, ngươi ra ngoài sân quỳ đi, tự mình kiểm điểm, một canh giờ sau mới được đứng dậy.”

Tiêu Hề Hề buồn bực trong lòng.

Nếu biết trước sẽ bị phạt quỳ, trước khi ra ngoài nên thay quần bông thật dày, ít nhất quỳ sẽ không đau.

Tính sai rồi!

……

Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn đang nghị sự với các đại thần thì nghe tin Thanh Tùng bên cạnh Quý phi đến.

Hắn bảo các đại thần nghỉ ngơi uống trà một lát.

Thanh Tùng bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ.

“Nô tài bái kiến Hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn hỏi “Lúc này ngươi tới tìm trẫm, phải chăng Quý phi có dặn dò gì?”

Thanh Tùng “Hoàng thượng anh minh, Quý phi nương nương vừa được mời đến cung Trường Lạc gặp Thái hoàng thái hậu.”

Quý phi được mời đến gặp Thái hoàng thái hậu cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Lạc Thanh Hàn lại nghĩ tới những lời chỉ trích trong triều gần đây đối với Quý phi, hơn nữa Thái hoàng thái hậu luôn bất mãn với Quý phi …

Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày.

“Thường Hỉ.”

Thường công công lập tức đi tới, cung kính đáp “Bệ hạ có gì dặn dò?”

Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng nói vài câu.

Thường công công hơi kinh ngạc.

Hắn nhịn không được hỏi lại “Bệ hạ có chắc không?”

Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ khẽ liếc Thường Hỉ một cái.

Thường công công tức thì không dám nói thêm, phục tùng cúi đầu “Nô tài đi làm ngay.”

Lúc Thường công công quay người lại, nháy mắt với Thanh Tùng.

Thanh Tùng hiểu ý, lập tức theo Thường công công rời ngự thư phòng.

Thanh Tùng “Thường công công, chúng ta đi đâu vậy?”

Thường công công “Đi lấy một thứ trước, sau đó đến cung Trường Lạc.”

……

Trong sân ở cung Trường Lạc.

Tiêu Hề Hề quỳ trên nền đất lát đá cẩm thạch trắng.

Để tránh đường trơn trượt những ngày mưa, trên bề mặt đá cẩm thạch trắng có chạm khắc nhiều hoa văn cát tường.

Vì thế mặt đất có hơi không bằng phẳng.

Tiêu Hề Hề không mặc nhiều nên khi quỳ lên đầu gối của nàng rất đau.

Nhưng chuyện này chẳng là gì cả.

So với cơn đau ở đầu gối, điều khiến nàng không chịu nổi chính là đói.

Lúc này trời đã tối, đèn lồng treo trong sân đều được thắp sáng.

Những chiếc đèn lồng như những ngôi sao lơ lửng trong đêm tối.

Ngày thường giờ này, Tiêu Hề Hề đang ăn tối.

Mà bây giờ nàng phải quỳ ở đây.

Nàng đói quá!

Bảo Cầm cũng quỳ, lo lắng nhìn Quý phi.

Trước đó không lâu Quý phi bị bệnh, lại còn bị thương, tuy bây giờ đã khỏi nhưng tổn hại đến thân thể, hôm nay bị phạt quỳ, không biết thân thể có chịu nổi hay không.

Lao phi vịn tay Liễu Nhứ chậm rãi ra khỏi chính điện.

Hai người vừa nhìn đã thấy Quý phi và Bảo Cầm đang quỳ trong sân.

Lao phi đứng trên bậc thang nhìn Quý phi thấp hơn mình một bậc, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dù ả là Quý phi thì đã sao?

Trước mặt Thái hoàng thái hậu, chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn chịu phạt sao!

Lao phi nhẹ giọng nói “Đêm khuya rét lạnh, Quý phi nương nương phải giữ gìn thân thể, đừng để bị cảm lạnh.”

Lúc này Tiêu Hề Hề chỉ nghĩ tới đồ ăn, không còn tâm tư đấu võ mồm với Lao phi.

Đói quá, muốn ăn tối quá!

Nàng xoa bụng, cảm thấy đói đến mức có thể nuốt chửng một con bò.

Lao phi tinh tường chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nụ cười trên mặt chợt đông cứng.

Tại sao Quý phi lại sờ bụng?

Lẽ nào là Quý phi đang mang thai?

Quý phi vào cung đã hơn bốn tháng, rất được Hoàng đế sủng ái, đặc biệt sau khi Quý phi chuyển vào cung Vân Tụ, hầu như mỗi đêm Hoàng đế đều ở cung Vân Tụ

Nếu nói Quý phi mang thai, là chuyện cũng có thể xảy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK