Một dĩa thịt kho tàu, một dĩa thịt dê xào hành.
Nàng ăn no nê, cảm khái từ tận đáy lòng “Ngày tháng có thịt ăn tốt đẹp quá đi mất!
Vì Lạc Thanh Hàn bệnh, chỉ có thể ăn cháo, món ăn đều là đồ chay thanh đạm.
Lúc đầu hắn không có khẩu vị, nhưng thấy Tiêu lương đệ ăn ngon lành, hắn không kìm được mà ăn thêm nửa bát cháo.
Dường như mỗi lần hắn ăn cùng nàng, khẩu vị của hắn lại tốt hơn.
Sự thỏa mãn và hạnh phúc khi có thể ăn những món ngon trên người nàng có thể lan sang người khác.
Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Hề Hề bắt đầu buồn ngủ, nàng ghét đoạn đường về phòng khách quá dài, trực tiếp ngã xuống giường của Lạc Thanh Hàn.
Lúc này, cửa bị gõ nhẹ.
Lạc Thanh Hàn “Chuyện gì?”
Giọng của Tuệ Tương vọng qua cửa.
“Thái tử Điện hạ, Bạch trắc phi còn đứng bên ngoài, người thật sự không muốn gặp một lần sao? Trước giờ Bạch trắc phi sức khỏe không tốt, nếu cứ đứng như vậy, sợ là không chịu nổi nữa.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng bật ra hai chữ.
“Không gặp.”
Tuệ Tương không ngờ Thái tử lại tuyệt tình như vậy, không khỏi cau mày.
So với Tiêu lương đệ ham ăn lười biếng cậy sủng mà kiêu, Bạch trắc phi càng hiền lương thục đức, nữ nhân như vậy mới xứng với Thái tử.
Nhưng Thái tử Điện hạ lại thiên vị Tiêu lương đệ, làm Tuệ Tương thật sự không hiểu nổi.
Nàng cảm thấy bản thân là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, có bổn phận phải nhắc nhở Thái tử.
“Điện hạ, Bạch trắc phi dù sao cũng là con gái của Thái phó, người lạnh nhạt với Bạch trắc phi như vậy, nếu truyền ra ngoài sợ là Thái phó sẽ không vui.”
Lạc Thanh Hàn “Thế thì đã sao?”
Tuệ Tương nghẹn họng.
Lạc Thanh Hàn “Đừng đến làm phiền ta nghỉ ngơi.”
Cách một cánh cửa, Tuệ Tương vẫn cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ lời của Thái tử.
Nàng sợ tới mức tim run rẩy cả lên, không dám nói thêm lời nào, cuống quýt rời đi.
Ngoài điện Lân Đức, Bạch trắc phi và Liễu Nhứ vẫn chưa đi.
Họ đã đứng suốt hai canh giờ, bắp chân tê rần run rẩy, sắp không đứng vững.
Bạch trắc phi từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như vậy.
Nàng cắn răng, nàng vì Thái tử làm đến bước này, nàng không tin Thái tử không động lòng!
Thấy Tuệ Tương đi ra, ánh mắt Bạch trắc phi hơi sáng lên, nàng tiến lên một bước, gấp gáp hỏi.
“Thái tử Điện hạ đâu? Ngài ấy có muốn gặp ta không?”
Tuệ Tương nói “Nương nương, người mau về đi, Thái tử Điện hạ đang ngủ trưa với Tiêu lương đệ, không rảnh gặp người.”
Sắc mặt Bạch trắc phi tái nhợt như gặp phải đả kích, không tin được hỏi.
“Ta đợi lâu như vậy, Điện hạ vẫn không muốn gặp ta?”
“Ngài ấy sao tuyệt tình với ta như vậy? Chuyện này không thể nào, Điện hạ không thể tuyệt tình như vậy, nhất định là có người xúi giục! Có phải Tiêu lương đệ nói xấu ta không? Nhất định là do nàng ta, chỉ nàng ta mới có thể làm ra chuyện như vậy! Nói ta biết, có phải nàng ta không?”
Tuệ Tương tỏ ra đồng tình “Dù Tiêu lương đệ có nói gì đó thật, cũng nằm ngoài quyền hạn của nô tỳ, xin người về cho, đừng chọc giận Thái tử nữa.”
Lời của Tuệ Tương khẳng định suy đoán của Bạch trắc phi.
Ai oán và ghen tị trong lòng Bạch trắc phi lập tức hóa thành thù hận.
Nàng chuyển toàn bộ thù hận của mình sang Tiêu lương đệ.
Là tại Tiêu lương đệ đâm chọt trước mặt Thái tử, mới làm nàng bị Thái tử Điện hạ ghét bỏ.
Nàng tuyệt đối không tha cho Tiêu lương đệ.
Thái tử là của nàng, là của riêng nàng!
Không ai có thể đoạt đi!
Bạch trắc phi hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm điện Lân Đức lần cuối, Liễu Nhứ dìu nàng ngồi lên kiệu, trở về điện Ngọc Liên.