Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Hàn “Nhưng nếu có người muốn hại nàng thì sao?”

Tiêu Hề Hề “Đâu phải chưa từng bị hại qua, thần thiếp không phải vẫn sống tốt đến giờ sao?”

Lạc Thanh Hàn “Sau này người muốn hại nàng có thể sẽ càng nhiều hơn.”

Tiêu Hề Hề “Thế thì đã sao? Lẽ nào vì người khác có ý xấu mà thần thiếp phải uất ức bản thân sao? Nếu thật là vậy, người khác còn chưa kịp hại thần thiếp, thần thiếp đã tự uất ức chết trước rồi.”

Tuy biểu cảm của Thái tử thay đổi, nhưng Tiêu Hề Hề cảm nhận được tâm trạng của hắn lúc này không tốt.

Tiêu Hề Hề biết tính chiếm hữu của hắn lại phát tác rồi.

Nàng muốn giải thích, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn đứng bên cạnh, không tiện nói chuyện Huyền Môn trước mặt y.

Tiêu Hề Hề giơ tay nắm ống tay áo của Thái tử kéo nhẹ, ra hiệu cho hắn cúi xuống.

Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề chớp mắt.

Lạc Thanh Hàn từ từ cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai đến gần nàng.

Tiêu Hề Hề vội ghé sát, thì thầm vào tai hắn.

“Thần thiếp nghi ngờ bên cạnh Tây Lăng vương có người của Huyền Môn.”

Hơi thở ấm áp phả vào tai, có cảm giác ngứa ngứa, Lạc Thanh Hàn hơi mất tập trung.

Hắn thản nhiên đáp “Hả?”

Tiêu Hề Hề nói tiếp “Là nam nhân vừa nãy theo sau Tây Lăng vương, người mặc trường bào lam đậm khoác áo choàng xám bạc, y cho thần thiếp cảm giác rất quen, rất giống Đại sư huynh.”

Lạc Thanh Hàn “Đại sư huynh?”

Tiêu Hề Hề “Người quên rồi sao? Trước đó thần thiếp có nói với người, thần thiếp còn có bốn sư huynh đệ, bọn họ cũng xuống núi hết rồi.”

Nàng giải thích ngắn gọn nhiệm vụ mà Huyền Cơ Tử giao cho.

Lạc Thanh Hàn không ngờ nhiệm vụ này còn liên quan đến chuyện chưởng môn kế nhiệm.

Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, trầm giọng hỏi “Nàng muốn làm chưởng môn?”

Tiêu Hề Hề không chút do dự từ chối “Không muốn.”

Tuy Huyền Môn không nhiều người, nhưng lại có rất nhiều chuyện linh tinh, nàng không muốn nhận công việc cực nhọc này.

Nàng chỉ muốn thoải mái làm cá muối, mỗi ngày ăn no chờ chết.

Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên với câu trả lời của nàng.

Hắn hỏi “Nếu nàng không muốn làm chưởng môn, sao lại tốn công tốn sức giúp ta?”

Tiêu Hề Hề sợ người bên cạnh nghe được, sáp lại gần hơn, môi gần như chạm vào tai hắn.

Nàng nói nhỏ bằng giọng mà chỉ hai người nghe thấy.

“Vì thần thiếp muốn người đạt được ước nguyện.”

“Vì người là Thái tử tốt nhất thế gian.”

“Vì người xứng đáng có được tất cả điều tốt đẹp trên đời này.”

Cảm giác tê dại ngày càng kịch liệt, Lạc Thanh Hàn cảm thấy cổ họng hơi khàn đi, tim trong lồ.ng ngực như càng đập càng mạnh.

Hắn nhỏ giọng nói “Ta không tốt như nàng nghĩ.”

Tiêu Hề Hề dùng giọng điệu chắc chắn nói từng câu từng chữ với hắn “Trong lòng thần thiếp, người là tốt nhất!”

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn ngứa ngáy.

Hắn giơ tay phải muốn ôm lấy nữ nhân trước mặt.

Bàn tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng đặt xuống đầu nàng xoa nhẹ.

Hắn đứng thẳng dậy, trong mắt có một chút dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện.

“Đi ăn cơm thôi.”

Thái tử nhàn nhã bước đi.

Tiêu Hề Hề xách váy đi theo.

Lạc Dạ Thần hoàn toàn bị phớt lờ “……”

Một người sống sờ sờ như ta đứng đây, tại sao các ngươi không thèm nhìn một cái?

Thành đôi thành cặp thì giỏi lắm chứ gì?!

Lạc Dạ Thần thầm thề, đợi y cưới được Tạ Sơ Tuyết, y cũng sẽ thể hiện tình cảm như vậy, cho các ngươi ghen tị đến chết!

Sau bữa trưa, Lạc Dạ Thần trở về xe ngựa, y gọi hai phụ tá của mình đến.

Lạc Dạ Thần “Bổn hoàng tử quyết định cưới Tạ Sơ Tuyết làm chính phi, các ngươi giúp ta nghĩ xem, sính lễ nên chuẩn bị những gì?”

Hai phụ tá nhìn nhau.

Một người thăm dò hỏi “Trước đó không phải Điện hạ nói muốn cưới một hoàng tử phi võ công cao cường sao?”

Một người khác nói tiếp “Vừa nãy thuộc hạ nhìn Tạ Sơ Tuyết từ xa, cô nương ấy chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt.”

Lạc Dạ Thần “……”

Hai tên phụ tá mắt lác này, cứ thích đâm chọc! Khi về phải trừ bổng lộc!

Lạc Dạ Thần hắng giọng, như không có chuyện gì chuyển chủ đề “Trước đó ta nghĩ sai rồi, cưới vợ nên cưới một người hiền lương, nếu cưới một con hổ cái, cuộc sống sau này của ta sẽ thế nào? Ta cảm thấy nữ tử như Tạ Sơ Tuyết rất tốt, tài mạo song toàn, dịu dàng chu đáo, là người thích hợp làm hoàng tử phi!”

Hai phụ tá không nói nên lời.

Vị Đại hoàng tử này mỗi ngày đều nghĩ khác nhau!

Cũng không biết nhiệt tình này của y có thể kéo dài bao nhiêu ngày, lỡ qua hai ngày nữa y lại gặp nữ tử tốt hơn thì sao?

Lạc Dạ Thần không quản được nhiều như vậy, thúc giục nói “Các ngươi mau giúp ta lập danh sách sính lễ, đợi ta về Thịnh Kinh sẽ vào cung nói chuyện này với phụ hoàng và mẫu phi, tốt nhất là để phụ hoàng ban hôn.”

Hai phụ tá chỉ đành đáp vâng.

“Thuộc hạ đi làm ngay.”

Dù trong lòng có nhiều thứ muốn nói, nhưng bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn làm theo, ai bảo bọn họ là những kẻ làm công ăn lương thấp hèn chứ.

Chớp mắt lại một ngày trôi qua.

Xa giá của Thái tử cuối cùng cũng suôn sẻ về đến Thịnh Kinh.

Đội ngũ của Tây Lăng vương cũng đến Thịnh Kinh gần như cùng lúc.

Sau khi Thái tử và Đại hoàng tử vào cung, đầu tiên là đến bái kiến phụ hoàng, sau đó đến thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu.

Tiêu Hề Hề không có chuyện gì nên về điện Thanh Ca.

Nhóm người Bảo Cầm vui mừng khôn xiết khi thấy Tiêu trắc phi quay về.

Đặc biệt là Bảo Cầm, đôi mắt đỏ hoe vì kích động.

“Nương nương, cuối cùng người cũng về rồi, nô tỳ ngày đêm lo lắng cho người.”

Tiêu Hề Hề vội an ủi “Đừng khóc đừng khóc, ta chỉ ra ngoài đi dạo với Thái tử thôi, có gì phải lo lắng?”

Bảo Cầm nghẹn ngào nói “Trước đó có người truyền tin về, nói Thái tử gặp chuyện bất trắc, suýt nữa dọa chết nô tỳ.”

Khi đó trong cung đang chuẩn bị tang lễ cho Thái tử, u ám bao phủ cả Đông cung.

Tuy Bảo Cầm thương tiếc cho Thái tử chết trẻ nhưng lại lo lắng cho Tiêu trắc phi hơn, rất muốn nhờ người tìm tung tích của Tiêu trắc phi, nhưng nàng mắc kẹt trong thâm cung này, không thể tìm được ai giúp nghe ngóng tin tức.

Nàng lo lắng đứng ngồi không yên, hơn mười ngày liên tiếp đêm nào cũng gặp ác mộng, nàng ốm đi rất nhiều.

May là sau đó Thái tử sống lại, Bảo Cầm nghĩ nếu Thái tử không sao, thì Tiêu trắc phi cũng sẽ không sao, lúc này nàng mới an tâm.

Bây giờ thấy Tiêu trắc phi bình an đứng trước mặt, nỗi lo lắng trong lòng Bảo Cầm đã không còn nữa.

Nàng vui mừng bật khóc.

Tiêu Hề Hề ôm nàng, nhẹ giọng an ủi “Được rồi được rồi, mọi chuyện đã qua rồi.”

Bảo Cầm khóc một lúc, trút hết những cảm xúc kìm nén trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng quay đi, lấy khăn lụa lau mặt, xấu hổ nói.

“Nô tỳ thất lễ rồi.”

Không chỉ Bảo Cầm mà những người khác trong điện Thanh Ca cũng đỏ mắt.

Chủ yếu là do vài tháng qua trải qua quá nhiều, tâm trạng cứ như con sóng lúc lên lúc xuống.

Bảo Cầm nhanh chóng thu lại cảm xúc, hăng hái nói.

“Nương nương chưa ăn trưa phải không? Bây giờ nô tỳ đi chuẩn bị cơm trưa cho người, người muốn ăn gì?”

Nhắc đến đồ ăn, Tiêu Hề Hề tức thì hào hứng.

Nếu hỏi nàng nhớ gì nhất khi rời cung?

Thì đó là những món Bảo Cầm nấu!

Bây giờ cuối cùng đã về rồi, nàng phải ăn cho đã!

Lạc Thanh Hàn cạn lời trước cách nghĩ của nàng.

Tiêu Hề Hề muốn làm hắn an tâm, bắt đầu giải thích với hắn.

“Đầu tiên, thần thiếp bách độc bất xâm, thủ đoạn hạ độc không có tác dụng gì với thần thiếp. Thứ hai, thần thiếp biết võ công, người bình thường vốn không phải đối thủ của thần thiếp, trừ phi bọn họ điều binh mã vây khốn thần thiếp, bằng không bọn họ không thể chạm vào một cọng tóc của thần thiếp. Cuối cùng, thần thiếp có thể bói toán, nếu có nguy hiểm tới thật, thần thiếp nhất định có thể đoán trước được. Dù là bẫy gì, chỉ cần thần thiếp có phòng bị, bọn họ rất khó thành công.”

Tiêu Hề Hề nói đến đây thì dừng một chút, sau đó bổ sung thêm.

“Phải rồi, chiêu dùng người nhà uy hiếp cũng không có tác dụng, ai bảo thần thiếp là trẻ mồ côi.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Tiêu Hề Hề kết luận “Tóm lại, dù bọn họ muốn đối phó thế nào với thần thiếp, thì độ khó rất cao, cho nên người hoàn toàn không cần lo lắng an nguy của thần thiếp, người muốn làm gì thì cứ làm đi!”

Lạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, đột nhiên cảm thấy lo lắng trước đó thật dư thừa.

Từ lần xuống phía Nam cầu mưa, đến lần chạy trốn ở quận Trần Lưu, dù nàng đối mặt với sinh tử vẫn có thể sống tốt, nàng ngoan cường như vậy sao có thể sợ người khác tính kế?

Ngược lại là hắn vì quá quan tâm mà lo trước lo sau, chần chừ do dự.

Xét về tính cách, hắn quả thật không bằng nàng.

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhõm “Trước đây là ta tự mình lâm vào bế tắc.”

Vốn tưởng giữ khoảng cách sẽ khiến nàng an toàn hơn, nhưng thật ra chỉ cần nàng còn sống trong cung, thì hoàn toàn không thể tránh được.

Huống chi nàng không phải hoa cảnh, có thể tự bảo vệ mình, không sợ mưa gió.

Buổi tối, Thường công công phát hiện tâm trạng u ám của Thái tử đã vui vẻ trở lại, quan hệ giữa Thái tử và Tiêu trắc phi cũng đã bình thường.

Thường công công thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đôi trẻ này cũng không giận dỗi nữa.

Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến ‘nợ cũ’ trước đó.

Nàng nói “Điện hạ còn chưa giải thích với thần thiếp!”

Lạc Thanh Hàn “Giải thích gì?”

“Trước đó, người ngoài miệng thì nói không cho thần thiếp chạm vào người, kết quả người lén lút làm này làm kia với thần thiếp, còn đổ thừa thần thiếp không thỏa mãn dụ.c vọng, lẽ nào người không nên cho thần thiếp một câu giải thích hợp lý sao?”

Hẳn vì chuyện này đã nói rõ ràng, Lạc Thanh Hàn lúc này khá bình tĩnh.

“Không phải ta đã xin lỗi nàng rồi sao?”

Tiêu Hề Hề cười như con cáo nhỏ “Thần thiếp không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói, người phải bù đắp bằng vật chất mới được.”

Lạc Thanh Hàn quá hiểu tính nàng, trực tiếp hỏi “Nàng muốn ăn gì?”

Tiêu Hề Hề nhớ món gà quay mà trước đó nàng nằm mơ, không khỏi nuốt nước bọt “Thần thiếp muốn ăn gà quay.”

“Lát ta sẽ bảo ngự trù chuẩn bị cho nàng một con gà quay.”

Tiêu Hề Hề bất mãn “Người đường đường là Thái tử gia, lẽ nào lời xin lỗi của người chỉ có mỗi một con gà quay, vậy cũng quá sỉ nhục người khác rồi, thần thiếp không chấp nhận!”

Lạc Thanh Hàn “Thế nàng còn muốn gì?”

Tiêu Hề Hề duỗi hai ngón tay “Ít nhất cũng phải hai con gà quay!”

Lạc Thanh Hàn “Sao ta dám sỉ nhục nàng hai lần chứ?”

Tiêu Hề Hề “……”

Tới rồi tới rồi! Thái tử lại mang cái miệng độc địa tới rồi!

Hẳn vì ánh mắt của nàng quá hờn tủi, Thái tử nhặt chút lương tâm còn sót lại, thuận miệng nói “Nếu đây là yêu cầu của nàng, ta có thể toại nguyện cho nàng.”

Hôm sau, Tiêu Hề Hề ăn món gà quay như nàng muốn.

Nàng vừa ăn thịt gà thơm ngon, vừa nghĩ, nếu đây là sỉ nhục nàng, nàng sẵn lòng mỗi ngày đều bị sỉ nhục!

Vì lời cảnh cáo của Thái tử, Tiêu Lăng Phong không dám tùy tiện đến gần Tiêu Hề Hề.

Đoàn xe của Thái tử bình an vô sự đi tiếp năm ngày.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, qua thêm một ngày nữa thì về đến Thịnh Kinh.

Đêm nay họ nghỉ ngơi tại dịch trạm ở huyện Thông Đài.

Đoàn người vừa sắp xếp ổn thỏa thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày.

Thường công công vội nói “Nô tài ra ngoài bảo bọn họ yên lặng một chút.”

Thường công công bước nhanh ra khỏi phòng.

Rời khỏi dịch trạm, Thường công công thấy hơn chục cỗ xe ngựa dừng bên ngoài, xung quanh xe ngựa có gần ngàn người, thoáng nhìn liền biết không phải người bình thường.

Nhờ ánh sáng của đèn lồng, Thường công công nhìn rõ biểu tượng trên xe ngựa.

Đó là biểu tượng của phủ Tây Lăng vương.

Thường công công thầm giật mình, đất phong của Tây Lăng vương ở quận Tây Lăng, người của bọn họ sao đột nhiên tới đây?

Nhìn khí thế này, nói không chừng Tây Lăng vương có mặt trong đội ngũ.

Người của phủ Tây Lăng vương đang thương lượng với Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong, bên cạnh còn có Dịch thừa và các quan viên khác.

Thấy Thường công công tới, Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong đồng thời ngừng nói.

Triệu Hiền giới thiệu “Vị này là Phương quản sự của phủ Tây Lăng vương.”

Thường công công nhìn Phương quản sự, phát hiện y tuổi trẻ không ngờ, tuổi ngoài hai mươi, thân hình cao lớn, mặc trường bào đen, áo choàng xám bạc, dung mạo thoạt nhìn bình thường, nhưng có đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Triệu Hiền giới thiệu ngắn gọn thân phận của Thường công công.

Phương quản sự cung kính hành lễ, sau đó giải thích mục đích tới đây của mình.

Sở dĩ Tây Lăng vương xuất hiện ở đây là vì thánh chỉ của Hoàng đế.

Chẳng bao lâu nữa là thọ thần của Thái hậu, vì muốn Thái hậu vui vẻ, Hoàng đế đặc biệt hạ lệnh triệu Tây Lăng vương vào kinh.

Quận Tây Lăng cách Thịnh Kinh rất xa, mùa thu năm ngoái nhận được thánh chỉ, chuẩn bị đồ đạc lên đường đã hết thời gian nửa tháng, cộng thêm đường xá xa xôi, mất gần ba tháng mới đến được đây, quả thật rất mệt mỏi.

Phương quản sự “Vốn vương gia nhà ta định qua đêm ở dịch trạm này, không ngờ lại gặp xa giá của Thái tử ở đây, không biết có thể để vương gia nhà ta bái kiến Thái tử không?”

Thường công công khách khí nói “Xin chờ một chút, ta đi bẩm báo Thái tử Điện hạ.”

Thường công công vội quay vào dịch trạm, bẩm báo với Thái tử.

Lạc Thanh Hàn khá ngạc nhiên.

Hắn không ngờ lại gặp Tây Lăng vương ở đây.

Tây Lăng vương là đường đệ của Hoàng đế, theo vai vế hắn phải gọi Tây Lăng vương một tiếng hoàng thúc.

Nhưng số lần hắn gặp vị hoàng thúc này rất ít, cho nên quan hệ dĩ nhiên không tốt lắm.

Nhưng giờ đã chạm mặt, gặp một chút cũng không sao.

Lạc Thanh Hàn “Mời Tây Lăng vương vào đi.”

“Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK