Lệ Khinh Ngôn chắp tay “Khởi bẩm Mai phủ doãn, học trò đến giúp Thái tử phá án.”
Mai Quảng Đào không ngờ một vụ án tự sát bình thường lại kinh động Thái tử đích thân điều tra.
Trong lúc Mai Quảng Đào còn đang kinh ngạc thì đã nhạy bén phát giác được sự khác thường.
Trước đây y từng tiếp xúc với Thái tử, biết vị Thái tử này không phải là người đơn giản.
Thái tử nhất định đã có chứng cứ xác thực, biết cái chết của Lý Quý có ẩn tình mới đích thân điều tra vụ án.
Nghĩ đến đây, Mai Quảng Đào cảm thấy chân tóc như muốn giựt lên thêm.
Y không khỏi sờ trán.
Cứ liên tục thế này, không dừng một chút được sao?
Yêu cầu của y không nhiều, chỉ muốn đi làm một cách bình thường mà thôi.
Sao ngay cả yêu cầu hèn mọn như vậy cũng không đáp ứng cho y vậy?
Thái tử lạnh lùng nói “Điều tra xem người đưa thi thể Lý Quý đi là ai? Tra rõ nơi ở của Lý Quý, khoảng thời gian này đã đi những đâu, qua lại với ai, cũng phải tra rõ.”
Mai Quảng Đào hết cách, đành nuốt đau khổ vào bụng, nhận lệnh ra ngoài tăng ca.
Có chỉ dẫn của Thái tử, Lệ Khinh Ngôn cũng tham gia cuộc điều tra lần này.
Lệ Khinh Ngôn là người bạo gan và cẩn thận, đầu óc rất tốt, trích tất cả thông tin về Lý Quý trong trí nhớ của mình, phân tích rồi xác nhận từng thông tin.
Có y giúp đỡ, Mai Quảng Đào chỉ cần một ngày đã tra rõ các hoạt động của Lý Quý trong nửa tháng qua.
Mai Quảng Đào ngáp dài, kéo lê cơ thể mệt mỏi sau khi tăng ca cả đêm đến báo cáo với Thái tử.
“Tình hình cuộc sống của Lý Quý khá khó khăn, để duy trì sinh hoạt, hắn thường chép sách cho người ta, tính toán sổ sách, kiếm một ít phí sinh hoạt cho gia đình.”
“Đây là danh sách những người tiếp xúc với hắn gần đây.”
Mai Quảng Đào dâng lên một danh sách.
“Vi thần đã phái người điều tra từng người trên danh sách, không tra ra được gì, đây là bản tổng kết cuộc điều tra.”
Y dâng lên một cuốn hồ sơ khác.
Lạc Thanh Hàn đọc lướt qua nội dung, ánh mắt dừng lại ở dòng cuối cùng.
Nơi cuối cùng Lý Quý đến trước khi chết là lầu Đông Lai.
Lầu Đông Lai là một trong những tửu lâu nổi tiếng nhất ở thành Thịnh Kinh, phí bỏ ra ở nơi đó rất cao, với điều kiện của Lý Quý không thể đến một nơi như vậy.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Lý Quý đến lầu Đông Lai làm gì?”
Mai Quảng Đào thành thật trả lời “Khoa cử sắp đến, sĩ tử tụ họp trong thành Thịnh Kinh ngày càng nhiều, bọn họ thích tổ chức hội thơ tiệc trà khi rảnh rỗi. Hôm đó tình cờ có người tổ chức hội thơ ở lầu Đông Lai, không biết Lý Quý từ đâu có được thiệp mời, hắn đến lầu Đông Lai tham dự hội thơ, nhưng kỳ lạ là hắn lại vội rời đi trước khi hội thơ kết thúc.”
Đây là những thông tin được chưởng quầy và người làm ở lầu Đông Lai cung cấp.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Sau khi rời khỏi lầu Đông Lai thì đi đâu?”
Mai Quảng Đào “Hắn về thẳng nơi ở, sau đó không ra ngoài nữa, mãi đến ngày Lệ Khinh Ngôn báo quan, chúng thần mới biết hắn chết rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Tham gia hội thơ có những ai?”
Mai Quang Đào ngượng ngùng nói “Chuyện này không dễ tra.”
“Tại sao?”
“Người tổ chức hội thơ là Tần Ổn.”
Tần Ổn là con trai của Tần Liệt, nghe nói thành tích của hắn ở Thái Học rất tốt, là một tài năng trẻ có tiếng trong thành Thịnh Kinh, vừa hay cũng tham gia khoa cử năm nay.
Nếu muốn biết tham gia hội thơ có những ai, trước tiên phải qua được ải Tần Ổn này.
Nhưng hai ngày nay, Tần Ổn đều chui rúc trong Tần gia, không hề ra khỏi cổng, người của phủ Kinh Triệu đến tìm, kết quả còn chưa gặp được Tần Ổn đã bị quản gia của Tần gia đuổi đi.
Nếu là gia đình bình thường, phủ Kinh Triệu có thể cưỡng chế bắt người đi tra án.
Nhưng Tần gia thì không được.
Chưa nói đến các quan viên cấp dưới, dù là phủ doãn Mai Quảng Đào đích thân đến Tần gia cũng phải thật cẩn trọng.
Bọn họ không ai dám đắc tội với Tần gia.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc hỏi “Khanh sợ cái gì?”
Mai Quảng Đào gượng cười, nhưng không nói.
Lạc Thanh Hàn chuyển sang hỏi câu khác.
“Đã tìm được người đưa thi thể Lý Quý đi chưa?”
Mai Quảng Đào “Vẫn chưa.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y.
Mai Quảng Đào bị hắn nhìn tê dại cả da đầu, lần trước gặp Thái tử là cách đây không lâu lắm, tại sao khí thế của Thái tử ngày càng mạnh vậy? Chỉ cần một cái nhìn cũng khiến trong lòng cảm thấy bất an.
Mai Quảng Đào kiên trì giải thích “Người đưa thi thể đi đã cải trang, tên họ và thân phận đều là giả, muốn tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
“Ta không quan tâm những chuyện này, ta chỉ muốn kết quả.”
Mai Quảng Đào vội nói “Vi thần nhất định sẽ thúc giục thuộc hạ mau chóng tìm ra người đó!”
Y thầm than trong lòng, toi rồi toi rồi, lại phải tăng ca rồi!
Sau khi Lạc Thanh Hàn rời phủ Kinh Triệu thì trực tiếp đến Hình bộ.
Ngọc Lân vệ tìm thấy cuốn ‘Kinh Dịch’ trong tiệm sách, Thôi gia là chủ nhân đằng sau tiệm sách nên bị Ngọc Lân vệ giám sát, còn về tiểu công tử Thôi gia sớm đã bị người của Hình bộ bắt giữ, hiện giờ bị giam trong đại lao.
Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân biết Thái tử đến, vội ra ngoài nghênh đón.
Lạc Thanh Hàn vừa đi vào đại lao vừa hỏi.
“Tên nhóc Thôi gia ra sao rồi?”
Đổng Minh Xuân bẩm báo “Đã làm theo dặn dò của Thái tử Điện hạ, giam Thôi tiểu công tử ở phòng riêng, lúc đầu liên tục la hét đòi thả ra ngoài, sau đó có lẽ hét mệt rồi nên an tĩnh hơn nhiều.”
“Giải hắn ra ngoài, ta phải đích thân thẩm vấn hắn.”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn gặp Thôi tiểu công tử trong phòng thẩm vấn.
Thôi tiểu công tử lúc đầu cứng miệng không chịu nói, mãi đến khi Thái tử sai người dùng hình, Thôi tiểu công tử từ nhỏ được cưng chiều tức thì sợ hãi nhận thua, nói hết những gì hắn biết.
Theo lời hắn nói, cuốn ‘Kinh Dịch’ có giấu đề thi là do phụ thân đưa cho, còn chuyện phụ thân lấy cuốn ‘Kinh Dịch’ đó ở đâu thì Thôi tiểu công tử không biết.
Hắn bán đề thi là vì tiền.
Những năm qua cuộc sống của Thôi gia ngày càng khó khăn, của cải do tổ tiên tích góp được gần như tiêu sạch, trước mắt chỉ có hai con đường—
Một là triệt để lụn bại, trở thành dân thường.
Hai là chấp nhận mạo hiểm, tìm cách kiếm tiền.
Thôi gia đã chọn vế sau.
Bọn họ quen sống giàu sang ăn ngon mặc đẹp, từ trong thâm tâm khinh rẻ dân thường, muốn bọn họ làm dân thường thấp hèn thì bọn họ thà chết còn hơn.
Rủi ro khi bán đề thi rất cao nhưng lợi nhuận rất khả quan.
Vì tiền, Thôi gia không ngại mạo hiểm.
Thôi tiểu công tử nước mắt giàn giụa khóc ròng “Xin Điện hạ tha mạng, sau này ta không dám nữa!”