Sau khi Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề rời khỏi Nam Nguyệt, chính thức hội hợp với đại quân.
Tướng quân phụ trách dẫn quân là Vĩnh An Bá Tiêu Lăng Phong.
Khi thấy Hoàng đế bình an vô sự trở về, ông thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật thì, ông không đồng tình với việc Hoàng đế đích thân đi sâu vào lãnh thổ nước Nam Nguyệt, không chỉ vì sợ Hoàng đế bị phản quân ám sát, mà còn sợ người Nam Nguyệt trở mặt sau khi chiến tranh kết thúc.
Suy cho cùng, đó là Hoàng đế Đại Thịnh, nếu người Nam Nguyệt có ý đồ xấu xa, hoàn toàn có thể coi hắn như con tin, uy hiếp Đại Thịnh đưa ra một loạt nhượng bộ.
May là những gì Tiêu Lăng Phong lo lắng không xảy ra.
Một đội quân gồm tám mươi ngàn người hùng dũng trở về Thịnh Kinh.
Lạc Thanh Hàn nghĩ, từ khi Hề Hề vào cung, hắn chưa từng dẫn nàng đi đây đó, bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Hắn cố tình bảo Tiêu Lăng Phong giảm tốc độ hành quân.
Đi đến mỗi một nơi, Lạc Thanh Hàn đều bảo các tướng sĩ nghỉ chân ở đó một đêm, còn hắn nhân cơ hội đó đưa Hề Hề đi chơi.
Bây giờ cơ thể Hề Hề đã hoàn toàn bình phục, không còn cần kiêng cử món gì, nàng muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi.
Điều quan trọng nhất là có kim chủ ba ba Lạc Thanh Hàn trả tiền, nàng không cần lo không có tiền trả, thật là quá đã!
Bọn họ khởi hành từ Nam Nguyệt vào đầu tháng Ba.
Khi bọn họ đến Thịnh Kinh đã là giữa tháng Sáu.
Lúc này, thời tiết đã trở nên ấm áp, Tiêu Hề Hề cởi bỏ váy bông nặng, đổi sang váy mùa hè rực rỡ xinh đẹp.
Không đổi thì không biết, đổi rồi thì giật mình.
Nàng vậy mà mập ra rồi!
Tiêu Hề Hề trước sờ eo của mình, rồi sờ đến bụng, xác định nàng không nảy sinh ảo giác, nàng mập thật rồi, có bụng rồi!
Nàng che mặt hét lên “Tiêu rồi, tiêu rồi, ta mập rồi!”
Lạc Thanh Hàn đang vùi đầu xem tấu chương khẩn từ Thịnh Kinh gửi tới, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng.
Trí nhớ của hắn rất tốt, dù hai người sớm tối bên nhau, hắn vẫn có thể tìm chính xác hình dáng cơ thể ban đầu của nàng từ trong ký ức.
Sau khi so sánh cẩn thận, nàng quả thật có hơi mập lên.
Hắn thản nhiên nói “Không sao, mập lên vẫn rất đẹp.”
Tiêu Hề Hề khó tin nhìn hắn.
“Không phải chàng nên nói là ta nảy sinh ảo giác rồi, thật ra ta không có mập sao?”
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói “Nhưng quả thật nàng mập rồi, ta không thể lừa nàng.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng hỏi hắn đúng là dư thừa!
Nàng tức giận nằm ngửa, nhắm mắt lại ngủ.
Nàng thầm tự thôi miên trong đầu, tất cả đều là mơ, nàng không thể nào mập được, lúc nàng tỉnh dậy, nàng nhất định sẽ trở lại hình dáng ban đầu.
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm có vẻ suy tư.
Khi bọn họ về tới Thịnh Kinh, văn võ bá quan và các tông thân đã đứng chờ từ lâu.
Phía các quan viên do đại thần Nội các dẫn đầu, phía các tông thân do Lạc Dạ Thần dẫn đầu.
Bọn họ đứng đầu, cung kính hành lễ với Hoàng đế.
“Chúng thần cung nghênh bệ hạ hồi kinh!”
Lạc Thanh Hàn mở cửa xe bước xuống.
Tiêu Hề Hề cũng đang định đứng dậy xuống xe, Lạc Thanh Hàn mở miệng muốn bảo nàng cứ ở trong xe, dù sao cũng chỉ là hình thức, không cần bắt nàng chịu khổ.
Nhưng nhớ đến lời Phương Vô Tửu nói trước khi đi, Lạc Thanh Hàn liền đổi ý.
Nếu muốn lập nàng làm Hoàng hậu, vậy phải để nàng thường xuyên thể hiện độ tồn tại của mình trước mặt văn võ bá quan và các tông thân.
Bây giờ không phải là cơ hội tốt để tăng cường độ tồn tại sao?
Vì thế Lạc Thanh Hàn cũng không nói gì, tự mình đỡ Hề Hề xuống xe.
Các văn võ bá quan thì không sao, nhưng các tông thân khi thấy Quý phi xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi.
Lúc tam vương làm phản, từng nói chuyện của vị Quý phi nương nương này trước mặt các tông thân, bọn họ biết được sự thật kinh hoàng rằng Quý phi nương nương rất có khả năng là Tiêu trắc phi.
Vốn bọn họ còn tưởng Quý phi đã về Nam Nguyệt, chắc sẽ không quay về nữa.
Nào ngờ, nàng chẳng những trở về mà còn được chính Hoàng đế đón về!
Đồng thời, các tông thân cũng chợt hiểu ra vì sao Hoàng đế lại đột nhiên quyết định vội vàng dẫn quân đến Nam Nguyệt, bây giờ xem ra, chắc chắn là vì Quý phi nương nương.
Bọn họ xem như đã được chứng kiến “anh hùng giận dữ vì hồng nhan” trong truyền thuyết.
Nhìn trận thế trước mắt, tất cả đều do Hoàng đế vì Quý phi nương nương làm ra, Hoàng đế trước giờ luôn kiềm chế có thể vì Quý phi làm đến mức này, cho thấy địa vị của Quý phi trong lòng Hoàng đế quan trọng đến thế nào.
Khi ánh mắt Hoàng đế quét qua, các tông thân vội thu lại những biểu cảm kỳ lạ trên mặt, tất cả đều cúi đầu, dáng vẻ vô cùng thành thật.
Mọi người lần nữa hành lễ với Hoàng đế và Quý phi.
Lạc Thanh Hàn hỏi đại thần Nội các một số chuyện xảy ra gần đây trong triều.
Thật ra, mỗi ngày Thiên Cơ Vệ đều báo cáo mọi việc trong triều cho Hoàng đế, cho nên dù Hoàng đế có ở cách xa ngàn dặm, vẫn nắm rõ những biến động trong triều.
Các đại thần Nội các lần lượt trả lời.
Có người nói thật, có người chỉ ậm ờ mơ hồ.
Lạc Thanh Hàn biết rõ, cũng không hỏi thêm.
Sau khi các đại thần Nội các nói xong, Lạc Thanh Hàn chợt ném một quả bom.
“Trẫm muốn lập hậu, các khanh về bảo Lễ bộ chuẩn bị đi.”
Giọng hắn không lớn nhưng cũng đủ để mọi người có mặt nghe rõ.
Mọi người giật mình hoảng hốt.
Năm đại thần Nội các mặc kệ thân phận của mình, vội vàng hỏi.
“Bệ hạ muốn lập ai làm Hoàng hậu?”
Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay Hề Hề, dùng giọng điệu rất bình tĩnh tự nhiên nói.
“Đương nhiên là Quý phi.”
Nói xong, hắn không quên nghiêng đầu nhìn Hề Hề, mỉm cười với nàng.
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt, không ngờ Lạc Thanh Hàn lại thông báo chuyện này nhanh như vậy, bọn họ còn chưa vào cổng thành!
Ánh mắt mọi người có mặt đồng loạt tập trung vào Quý phi.
Có người lập tức đứng ra phản đối.
“Quý phi nương nương là người ngoại tộc, sao có thể làm Hoàng hậu Đại Thịnh? Đại Thịnh chưa từng có tiền lệ như vậy!”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh đáp “Trước đây chưa từng có tiền lệ, vậy bắt đầu từ trẫm sẽ có tiền lệ này.”
Một người khác đứng ra nói “Chuyện này trái với quy tắc tổ tiên!”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Trong quy tắc tổ tiên có điều nào quy định nữ tử ngoại tộc không được làm Hoàng hậu? Khanh tìm ra cho trẫm xem.”
Người đó nghẹn họng, không thể trả lời.
Quả thật trong quy tắc tổ tiên không có quy định không được lập nữ tử ngoại tộc làm Hoàng hậu, nhưng đây đã là quy tắc được định từ xưa.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lần lượt quét qua khuôn mặt của mọi người.
Hắn quan sát phản ứng của mọi người, ánh mắt lạnh lùng như dao.
Uy nghiêm mạnh mẽ của đế vương áp đảo, làm mọi người có mặt không thể ngẩng đầu.
Hiện trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Trẫm nói với các khanh chuyện này, không phải muốn thương lượng với các khanh, trẫm chỉ thông báo với các khanh một tiếng mà thôi.”