Các phi tần trò chuyện với nhau trong bầu không khí sôi nổi, các hoàng tử và công chúa thỉnh thoảng nói đùa xen vào, Thái hậu mỉm cười vui vẻ, Hoàng đế cũng cười mấy tiếng.
Lúc này, một tùy tùng cúi đầu bước vào, dừng lại bên cạnh Anh vương thì thầm.
“Vương gia, Đại tiểu thư của phủ Định Viễn Hầu muốn gặp ngài.”
Lạc Dạ Thần nghiêng đầu nhìn “Người ở đâu?”
“Ở dưới thành lâu.”
Lạc Dạ Thần liếc nhìn mọi người, thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ, không ai để ý tới mình, bèn lặng lẽ rời đi.
Y đi xuống cầu thang.
Bộ Sanh Yên khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.
Hôm nay nàng mặc hồ phục cổ tròn màu trắng, vòng eo buộc thắt lưng trông rất mảnh khảnh, như có thể nắm trọn bằng một bàn tay, hông giắt roi da, chân đi đôi bốt cưỡi ngựa đen, mái tóc dài buộc cao phía sau, dùng trâm ngọc cố định.
Đây là trang phục của nam nhân nhưng nàng mặc lại có vẻ đẹp anh hùng hào sảng.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngước mắt phượng lên nhìn Lạc Dạ Thần.
Cái nhìn thờ ơ này thật sự khiến Lạc Dạ Thần cảm nhận được vài phần gợi cảm.
Lạc Dạ Thần vội lắc đầu vứt đi suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Con cọp cái này rất hung dữ, không liên quan gì đến hai chữ gợi cảm!
Y dừng lại, cố ý giữ khoảng cách với đối phương, kẻo nữ nhân đó đột nhiên nổi điên lại đánh y nữa.
Lạc Dạ Thần “Cô cũng tới xem đua thuyền rồng à?”
Bộ Sanh Yên đứng thẳng “Ta cố ý tới đây gặp ngài.”
Lạc Dạ Thần “Tìm ta làm gì?”
Bộ Sanh Yên lấy một cuốn sổ đỏ từ trong tay áo, đưa cho đối phương.
“Đây là cuốn bát tự ngài đưa đến, trả cho ngài.”
Lạc Dạ Thần cau mày “Cô có ý gì?”
Trước khi hai người đính hôn phải trao đổi bát tự với nhau, Khâm Thiên Giám sẽ xem bát tự của hai người có hợp hay không, kết quả phù hợp mới đưa sính lễ đính hôn.
Bây giờ cả ngày cưới cũng đã chọn, Bộ Sanh Yên lại muốn trả cuốn bát tự cho Lạc Dạ Thần.
Bộ Sanh Yên mím đôi môi đỏ mọng nói “Ta không muốn gả cho ngài, hôn sự của chúng ta không hợp.”
Thật ra nàng từ lâu đã muốn đến gặp Lạc Dạ Thần hủy hôn, nhưng vì cha nàng quản nghiêm, thậm chí còn không ra được cửa nhà, nên chuyện này liên tục bị trì hoãn.
Hôm nay khó lắm nàng mới có thể viện cớ đi xem đua thuyền rồng ra khỏi nhà, nàng lập tức đến gặp Lạc Dạ Thần để bàn việc hủy hôn.
Nàng nghiêm túc nói “Ta biết ngài không thích ta, vừa hay ta cũng không thích ngài, chúng ta đã ghét nhau thì sao không hủy bỏ hôn sự này, như vậy cả ngài và ta đều nhẹ nhõm tự do.”
Lạc Dạ Thần “Cô nói mấy lời này với ta cũng vô ích, hôn sự là do phụ hoàng ban, nếu ta không cưới cô thì là kháng chỉ, cô có biết kháng chỉ sẽ có hậu quả gì không? Bị chém đầu đó, cô muốn hại chết ta sao?”
Bộ Sanh Yên gấp gáp nói “Nhưng ngài là con trai của Hoàng đế, Hoàng đế sao nỡ giết ngài?”
Lạc Dạ Thần “Trong lịch sử, tiền lệ Hoàng đế giết con trai còn ít sao? Cô về nhà mở sách sử ra đọc đi, có thể đọc được rất nhiều ví dụ.”
Bộ Sanh Yên vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đưa cuốn bát tự, ngón tay dùng lực quá nhiều nên có hơi trắng bệch.
Lúc này, nàng giống như bạch dương mọc trên sa mạc.
Cao lớn, kiên cường, còn vô cùng quật cường.
Nàng hít sâu một hơi “Ta muốn cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, hủy bỏ hôn sự này, nếu Hoàng đế hỏi ý của ngài, hy vọng ngài có thể nói thật, nói ngài không thích ta, không muốn cưới ta.”
Nói xong nàng định đi lên thành lâu.
Lạc Dạ Thần nắm cánh tay nàng, giận dữ nói.
“Cô điên à? Cô thế này xông lên đó đòi Hoàng đế hủy bỏ hôn sự, chính là kháng chỉ trước mặt mọi người, cô không sợ Hoàng đế tức giận chém đầu cô sao?”
Bộ Sanh Yên dùng sức gạt tay y ra “Ta hết cách rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta chỉ có thể đánh cược.”
Lạc Dạ Thần nhịn không được hỏi “Cô không muốn gả cho ta tới vậy sao?”
Dù y không có ấn tượng tốt với Bộ Sanh Yên, nếu được lựa chọn, y cũng không muốn cưới nàng.
Thấy nàng thà mạo hiểm có thể bị Hoàng đế chém đầu cũng muốn cầu xin Hoàng đế hủy hôn, y thấy rất bất bình.
Y tệ đến thế à?
Nữ nhân này thà chết chứ không gả cho y?!
Lòng tự trọng của Lạc Dạ Thần bị tổn thương rất lớn.
Trên con sông cách đó không xa, tiếng cồng chiêng vang lên, cuộc đua thuyền rồng chính thức bắt đầu!
Bảy tám thuyền rồng đồng thời xuất phát, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Tiếng trống nhịp nhàng đánh, tiếng kèn vang ầm ĩ.
Dân chúng bên bờ sông reo hò sôi nổi.
Lạc Dạ Thần nóng lòng muốn lấy lại thể diện, giận dữ nói.
“Cô tưởng ta muốn cưới cô sao? Ta cũng là hết cách, bị ép phải nhượng bộ, ta đã bằng lòng chịu thiệt để cưới cô, cô còn không biết cảm kích mà vẫn đòi hủy hôn? Cô cũng không coi lại tính nết của mình, vừa hung dữ vừa mạnh bạo, nam nhân trong kinh đều sợ cô, nếu ta không cưới cô, cả đời cô phải ở nhà làm bà cô già!”
Nếu đổi lại là cô nương khác, khi nghe vậy chắc chắn sẽ xấu hổ tức giận.
Bộ Sanh Yên lại bình tĩnh trả lời.
“Ta thà ở nhà làm bà cô già!”
Lạc Dạ Thần sửng sốt.
Y khó tin nhìn nàng “Cô nói gì?”
“Ta không muốn thành thân, không muốn rời hầu phủ.”
Lạc Dạ Thần cảm thấy mình đã nghe điều gì đó rất hoang đường, cười nhạo nói “Cô là nữ nhi lại không muốn thành thân, lẽ nào cô còn muốn lên trời chắc?”
Bộ Sanh Yên “Ta muốn ở nhà phụng dưỡng phụ thân.”
Lạc Dạ Thần lại sửng sốt “Hả?”
Hai mắt Bộ Sanh Yên hơi đỏ lên “Huynh trưởng và mẫu thân của ta đã mất, sức khỏe phụ thân không tốt, ta lo cho phụ thân, muốn được ở nhà chăm sóc ông ấy.”
Lạc Dạ Thần không ngờ lại nghe được câu trả lời này.
Y nghĩ nữ nhân này ầm ĩ đòi hủy hôn là do nàng ngang ngược không nói lý, nhưng không ngờ sự thật lại như thế này.
Bộ Sanh Yên không muốn lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác.
Nàng không muốn mọi người nghĩ mình đáng thương.
Nhưng lúc này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Cả đời ta chưa từng cầu xin ai, hiện giờ ta cầu xin ngài, lát nữa ta đi cầu xin Hoàng đế hủy hôn, ngài có thể nói giúp ta được không.”
Nói đến đây, nàng quỳ một chân xuống.
Lạc Dạ Thần giật mình, vội kéo nàng đứng dậy “Cô đang làm gì vậy? Nếu người khác nhìn thấy còn tưởng ta bắt nạt cô, đến lúc đó thanh danh một đời của ta sẽ bị hủy hết!”
Bộ Sanh Yên nắm cổ tay y, kiên định nhìn y.
“Ta cầu xin ngài.”
Lạc Dạ Thần rất giận “Dù ta có đồng ý với cô, phụ hoàng cũng chưa chắc hủy bỏ hôn sự này.”
Bộ Sanh Yên “Dù cuối cùng có được hay không, ta cũng sẽ chịu ơn phần tình này của ngài.”
Lúc Lạc Dạ Thần đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt Bộ Sanh Yên thay đổi, đột nhiên giơ tay dùng sức đẩy y!