Nhưng bà không còn lựa chọn nào khác.
Binh phù là con át chủ bài lớn nhất của bà.
Hiện giờ bà không còn át chủ bài.
Bà không thể áp chế Hoàng đế được nữa, chỉ đành buộc mình nuốt cơn giận vào lòng, nghiến răng nói.
“Được, sau này hai người muốn làm gì thì làm, ai gia đảm bảo sẽ không nói thêm lời nào, bây giờ có thể thả người của Lục gia chưa?”
Lạc Thanh Hàn nói “Trông sắc mặt của hoàng tổ mẫu không tốt lắm, chắc là vẫn chưa khỏi bệnh, đã lâu vậy rồi mà người vẫn chưa khỏe, hẳn là do trong cung quá nhiều chuyện phiền lòng, mới làm cho sức khỏe của hoàng tổ mẫu không thể khỏi hẳn được, hay là hoàng tổ mẫu đến thái miếu nghỉ ngơi một thời gian đi? Thái miếu thờ cúng bài vị của liệt tổ liệt tông, nếu người được tổ tiên phù hộ, sức khỏe của người nhất định sẽ hồi phục rất tốt.”
Thái hoàng thái hậu tức giận suýt thì ngất đi.
Bà giơ ngón tay chỉ vào Lạc Thanh Hàn, giọng nói run lên vì giận.
“Người … người muốn đuổi ai gia ra khỏi cung?!”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi, trẫm chỉ muốn người đổi một nơi yên tĩnh để có thể hồi phục sức khỏe. Nếu người không muốn đi cũng không sao, trẫm không bao giờ làm khó người khác.”
Nói xong hắn quay người đi, rất dứt khoát, không hề do dự.
Ngày hôm sau, tin tức về Lục gia truyền vào cung.
Lục Tâm Dao nghe được tin tức, nàng sợ chết khiếp.
Nàng hoảng sợ chạy đến chỗ Thái hoàng thái hậu khóc lóc van xin.
“Cha con bị ngã gãy chân khi khai thác đá, đại phu nói ông ấy có thể sẽ bị què, nhưng dù vậy ông ấy vẫn phải làm việc, không đủ một tháng sẽ không được tha. Hu hu hu, cầu xin người cứu cha con, ông ấy thật sự không thể ở lại mỏ đá nữa!”
Thái hoàng thái hậu vẫn không nói gì.
Trong mấy ngày tới, hầu như ngày nào cũng có tin về Lục gia truyền vào cung.
Đương nhiên đều là tin người Lục gia bị thương ngã bệnh.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng toàn bộ đàn ông Lục gia sẽ chết trong mỏ đá.
Nếu toàn bộ đàn ông chết hết thì sau này ai làm trụ cột gia đình? Già trẻ trong Lục gia sau này phải sống ra sao?!
Lục Tâm Dao khóc lóc van xin, Thái hoàng thái hậu không thể ngồi yên được nữa.
Bà sai người chuyển lời cho Hoàng đế, nói mình bằng lòng đến thái miếu dưỡng bệnh.
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.
Sở dĩ hắn chỉ giết Hồng Quốc công, nhưng không đụng đến những người khác trong Lục gia là để kiềm chế Thái hoàng thái hậu.
Lục gia chính là điểm yếu của Thái hoàng thái hậu.
Nếu bà có thể vì Lục gia nhượng bộ một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba …
Càng nhiều lần như vậy, bà sẽ học được cách ngoan ngoãn.
……
Thời gian gần đây, các phi tần trong hậu cung đang rục rịch hành động.
Các nàng muốn nhân lúc Quý phi bị cấm túc, nghĩ cách khiến Hoàng đế triệu mình đến thị tẩm, vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn.
Có người cố tình đợi trên đường, những nơi Hoàng đế phải đi qua như ngự thư phòng, cung Vị Ương, điệng Nghị Sự, giả vờ tình cờ gặp, hy vọng được Hoàng đế chú ý.
Có người cố nghĩ cách mang đồ ăn, đồ uống và y phục đến cho Hoàng đế, muốn lấy lòng hắn.
Cũng có người bày ra chuyện như bị bắt nạt chèn ép, muốn Hoàng đế làm chủ cho mình.
Đáng chú ý nhất là có người dò hỏi được Tiêu trắc phi thổi kèn bầu rất giỏi, muốn bắt chước Tiêu trắc phi thổi kèn bầu, khiến Hoàng đế chú ý đến mình nhiều hơn.
Người nghĩ ra ý tưởng này không ai khác chính là Trần uyển nghi.
Trần uyển nghi cảm thấy Quý phi được sủng ái là vì trông giống Tiêu trắc phi, tóm lại Hoàng đế thích nhất vẫn là Tiêu trắc phi.
Nếu nàng có thể học được vài phần giống Tiêu trắc phi, nói không chừng có thể được Hoàng đế sủng ái.
Vì vậy, gần đây Trần uyển nghi bắt đầu học cách ăn mặc, đeo trang sức và trang điểm giống Tiêu trắc phi, cố hết sức để giống Tiêu trắc phi nhất có thể.
Bên cạnh vẻ ngoài thì còn có tính cách và tài năng.
Tính cách của Tiêu trắc phi thật ra rất đơn giản, chính là lười biếng và mặt dày.
Còn về tài năng, ngoài ăn và ngủ, có lẽ chỉ còn lại thổi kèn bầu.
Đến tận bây giờ, Trần uyển nghi vẫn còn nhớ màn hợp tấu “Quan Sơn Nguyệt” của Tiêu trắc phi và Cảnh trắc phi trong gia yến đêm Trung thu.
Nói là hợp tấu, nhưng cuối cùng lại biến thành màn độc tấu của Tiêu trắc phi.
Tiêu trắc phi là nữ nhân đầu tiên dám thổi kèn bầu trong cung yến.
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Trần uyển nghi sắp học thổi kèn bầu, một khi học được, nàng sẽ trở thành nữ nhân thứ hai trong cung có thể thổi kèn bầu sau Tiêu trắc phi, nàng nhất định có thể dùng chiêu này thu hút Hoàng đế chú ý!
Tuy nhiên, kèn bầu không dễ thổi như vậy.
Trần uyển nghi cố thổi, thổi đến mặt đỏ bừng cũng không phát ra âm thanh nào.
Cuối cùng được nhạc công chỉ dẫn, nàng miễn cưỡng tạo ra chút âm thanh.
Âm thanh nghe như tiếng rắm, rất xấu hổ.
Trần uyển nghi nghe thanh âm này, mặt tức thì đỏ bừng.
Nhạc công đành giả vờ như không nghe thấy gì, những người hầu xung quanh cũng cúi đầu, cố gắng giảm bớt độ tồn tại.
Trong lúc Trần uyển nghi đang chăm chỉ luyện tập thổi kèn bầu, nàng không khỏi bàng hoàng khi đột nhiên nghe tin Thái hoàng thái hậu sắp đến thái miếu dưỡng bệnh.
“Muốn dưỡng bệnh thì ở trong cung là tốt nhất, tại sao lại muốn đến một nơi như thái miếu?”
Nàng chỉ nói vậy nhưng giọng điệu của nàng đã thể hiện sự khinh thường của mình với thái miếu.
Tuy thái miếu được xây dựng hoành tráng, nhưng điều kiện sinh hoạt lại kém xa hoàng cung, sống trong thái miếu chắc chắn không thoải mái bằng sống trong cung!
Nàng cảm thấy Thái hoàng thái hậu có lẽ bệnh hồ đồ rồi nên mới từ bỏ cuộc sống tốt đẹp trong cung, đến một nơi như thái miếu chịu khổ.
Không chỉ Trần uyển nghi mà rất nhiều người trong cung không thể hiểu được hành động của Thái hoàng thái hậu.
Chỉ có Lao phi đoán được chút nội tình bên trong.
Nàng đoán Thái hoàng thái hậu rời đi đột ngột chắc hẳn có liên quan đến chuyện bà phạt Quý phi.
Thái hoàng thái hậu vừa phạt Quý phi thì người Lục gia bị đày đi làm lao dịch, sau đó bà cũng đến thái miếu dưỡng bệnh.
Mọi chuyện quá trùng hợp.
Lao phi cảm thấy trong chuyện này chắc hẳn có Hoàng đế nhúng tay.
Nàng càng nghĩ càng thấy ghen tị, ghen tị với sự che chở của Hoàng đế dành cho Quý phi.
Tình yêu sâu đậm như vậy đều dồn hết vào người Quý phi, mà nàng một chút cũng không có được.
Chua chát trong lòng dâng trào dữ dội, làm nàng vô cùng khó chịu.
Liễu Nhứ bước vào, nửa đùa nửa thật nói.
“Nô tỳ nghe nói Trần uyển nghi gần đây đang chăm chỉ luyện tập thổi kèn bầu để thu hút Hoàng đế chú ý.”
Lao phi sửng sốt “Thổi kèn bầu?”
Liễu Nhứ “Vì Tiêu trắc phi thổi kèn bầu giỏi nên Trần uyển nghi muốn học, chẳng qua cũng chỉ bắt chước mà thôi.”
Trong lòng Lao phi hơi động lòng “Tuy rằng buồn cười, nhưng cũng là một cách.”
Liễu Nhứ kinh ngạc “Lẽ nào nương nương nghĩ Trần uyển nghi có thể thành công sao?”
Lao phi ẩn ý nói.
“Bổn cung không biết nàng ta có thể thành công hay không, bổn cung chỉ muốn biết Hoàng thượng sẽ có thái độ thế nào về chuyện này?”