Nghe nói Anh vương bị bắt cóc, hiện giờ không rõ tung tích.
Cổng thành bị phong tỏa, chỉ được vào không được ra.
Quan binh đang lục soát từng nhà, ai dám phản kháng sẽ bị bắt giam.
Dân chúng trong thành sợ hãi trốn trong nhà, không dám chạy lung tung.
Trên đường hầu như không có ai, hàng quán hai bên cũng vắng tanh.
Đột nhiên, phủ Anh vương nhận được một phong thư nặc danh.
Quản gia đưa thư cho Anh vương phi.
Bộ Sanh Yên mở phong thư, phát hiện là thư của bọn bắt cóc, nói Anh vương và Quý phi đang ở trong tay bọn chúng, nếu muốn người còn sống, phải đưa tiền chuộc tám mươi vạn lượng.
Ngoài tiền chuộc, bọn chúng còn có một yêu cầu rất đặc biệt.
Bón chúng yêu cầu Hồng Quốc công phải đích thân mang tiền chuộc đến.
Nếu Hồng Quốc công không đích thân đến thì bọn bắt cóc thà không cần tiền cũng sẽ giết con tin.
Trong phong thư còn có ngọc bội của Lạc Dạ Thần và trâm cài của Quý phi.
Bộ Sanh Yên hỏi “Người gửi thư đâu?”
Quản gia thành thật nói “Thư được đặt ở ngoài cổng, tiểu tư gác cửa nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra chỉ thấy phong thư nằm trên đất, không thấy ai cả.”
Bộ Sanh Yên gật đầu, biểu thị hiểu rồi.
Sắc mặt nàng u ám nhét thư vào tay áo bước nhanh ra ngoài, lên ngựa phi thẳng về phía hoàng cung.
Trong cung, Lạc Thanh Hàn đã biết Quý phi và Anh vương bị bắt cóc.
Hắn ra lệnh cho người của Tuần Phòng Ti và phủ Kinh Triệu lục soát toàn thành, nhất định phải tìm người.
Đồng thời, hắn cố ý đè tin Quý phi bị bắt cóc xuống, chỉ nói Anh vương bị bắt cóc.
Quý phi dù sao cũng là nữ tử, nếu tin nàng bị bắt cóc truyền ra ngoài, dù cuối cùng nàng có thể bình an thoát được, thanh danh cũng sẽ tổn hại.
Trên đời này luôn có một số người thích suy đoán ác ý với người khác.
Lạc Thanh Hàn không muốn người khác chỉ trỏ nàng.
Thường công công bước vào, cung kính nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, Anh vương phi cầu kiến.”
Lạc Thanh Hàn “Truyền.”
Chốc sau Bộ Sanh Yên bước vào.
Nàng hành lễ với Hoàng đế, sau đó lấy phong thư trong tay áo, nói thẳng.
“Thần phụ nhận được thư của bọn bắt cóc.”
Nàng đưa thư cùng với ngọc bội và trâm cài.
Lạc Thanh Hàn xem thư trước, sau đó nhìn ngọc bội và trâm cài.
Đồ quả nhiên là của Lạc Dạ Thần và Tiêu Hề Hề, chứng tỏ hai người đúng là nằm trong tay bọn bắt cóc.
Nếu muốn hai người sống thì phải làm theo những gì bọn bắt cóc yêu cầu.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Truyền Hồng Quốc công vào cung.”
“Vâng.”
Hồng Quốc công hơi bất ngờ khi nghe Hoàng đế truyền vào cung.
Tuy nói Hồng Quốc công là ông cậu của Hoàng đế, nhưng trên thực tế quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết lắm, hơn nữa Hoàng đế lại là người tính tình lạnh lùng, trừ khi cần thiết, hắn hiếm khi triệu người thân vào cung.
Hồng Quốc công nghi hoặc thay y phục rồi ngồi xe ngựa vào cung.
Ông chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn không nói dư thừa, trực tiếp kể lại chuyện Quý phi và Anh vương bị bắt cóc, đồng thời hi vọng ông sẽ thay mặt đứng ra nộp tiền chuộc, đợi mọi chuyện ổn thỏa sẽ không thiếu lợi ích của ông.
Hồng Quốc công giật mình sợ hãi.
Ông vội vàng xua tay.
“Không được không được, vi thần tuổi đã cao, chân tay không nhanh nhẹn, những chuyện thế này vi thần thật sự không làm được, nói không chừng còn liên lụy Anh vương và Quý phi, mong bệ hạ tìm người tài khác.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn ông.
“Bọn bắt cóc đã chỉ đích danh người nộp tiền chuộc, lần này người nhất định phải đi, nếu người không chịu đi, trẫm sẽ trị tội người kháng chỉ, người tự cân nhắc đi.”
Hồng Quốc công thấy thái độ Hoàng đế kiên quyết, biết rõ lần này mình trốn không thoát, chỉ đành tính lợi trước mắt, bắt đầu dùng chuyện này bàn điều kiện với đối phương.
“Nếu bệ hạ nhất quyết muốn vi thần đi chuyến này, vi thần chỉ đành nghe theo. Nhưng bệ hạ cũng biết, bọn bắt cóc đó rất hung ác. Lỡ bọn chúng đột nhiên nổi điên muốn giết vi thần, vi thần một chút sức phản kháng cũng không có. Đương nhiên, vi thần tuổi tác đã cao, chết thì chết thôi, không có gì phải hối hận. Chỉ thương cho con cháu của vi thần, nếu vi thần không còn nữa, chúng nó sẽ đau lòng biết bao nhiêu.”
Lạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi “Người muốn thế nào mới bằng lòng đi chuyến này?”
Hồng Quốc công điên cuồng tính toán trong đầu.
Đây là một cơ hội tuyệt tốt để đòi lợi ích!
Xem dáng vẻ của Hoàng đế, có vẻ như chỉ cần Anh vương và Quý phi có thể bình an trở về, hắn có thể nhượng bộ rất lớn.
Hồng Quốc công hiện giờ đã là Quốc công, cấp bậc cao hơn đó là phong vương.
Trong vương triều Đại Thịnh, chỉ có hoàng tử và con cháu nối dõi mới có thể phong vương, người khác họ được phong vương duy nhất chỉ có Trần Lưu vương, nhưng cả nhà Trần Lưu vương đã chết hết, kết cục rất thảm.
Có ví dụ bi kịch của Trần Lưu vương trước mắt, Hồng Quốc công sợ hãi trở thành một vương gia khác họ kế tiếp.
Về chức quan, ông không có hứng thú làm quan, hơn nữa ông cũng biết bản thân không có tài làm quan.
Dù cho ông chức quan cao thì chắc chắn ông cũng không thể ngồi lâu, chẳng bao lâu sẽ bị luận tội cách chức.
Về tiền bạc, ông không thiếu.
Ông cũng không thiếu mỹ nhân.
Ông ngẫm nghĩ một hồi, trong đầu ông nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cuộc tuyển tú trước đó, phủ Hồng Quốc công chuẩn bị hai cô cháu gái, một trong hai người đã vào cung được phong làm Tiệp dư, vốn nghĩ cháu gái có Thái hoàng thái hậu giúp đỡ sẽ một bước lên mây trở thành Hoàng hậu mới.
Không ngờ cuối cùng cháu gái bị giáng làm Tuyển thị, còn bị đày vào lãnh cung, coi như thất bại hoàn toàn.
Hồng Quốc công muốn đưa một cháu gái khác vào cung nhưng bị Thái hoàng thái hậu ngăn cản.
Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Thái hoàng thái hậu đã nói vậy, Hồng Quốc công cũng không thể nói gì thêm, không cam lòng từ bỏ.
Lúc này nhìn Hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn, Hồng Quốc công cảm thấy hắn rất xứng với cháu gái mình.
Nếu có thể nhân cơ hội này đưa cháu gái vào cung, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho Lục gia.
Sau này dù Hồng Quốc công và Thái hoàng thái hậu không còn, Lục gia vẫn có thể dựa vào Hoàng hậu tiếp tục hưng thịnh.
Hồng Quốc công đã hạ quyết tâm, lập tức mở miệng.
“Vi thần có một cháu gái tên là Tâm Dao, mười sáu tuổi, tính tình dịu dàng hiền thục, con bé vẫn luôn ngưỡng mộ bệ hạ, hy vọng có thể ở bên cạnh bệ hạ.”
Lạc Thanh Hàn chằm chằm nhìn ông, hồi sau mới nói.
“Người muốn Lục Tâm Dao vào cung làm phi?”
Hồng Quốc công lấy hết can đảm nói “Tâm Dao là đích nữ trong nhà, còn là cháu gái cưng của vi thần, từ lúc con bé còn nhỏ, vi thần luôn yêu thương chăm sóc con bé, vi thần từng hứa với con bé, sẽ không để con bé làm thiếp.”
Lạc Thanh Hàn “Tham vọng của người không nhỏ.”
Hồng Quốc công chắp tay cúi đầu, bày tỏ khẩn thiết chân thành.
“Vi thần tuổi tác đã cao, danh vọng tiền tài đối với vi thần chỉ là phù du. Chỉ có hạnh phúc của con cháu mới là mối quan tâm lớn nhất trong lòng vi thần. Nếu bệ hạ có thể toại nguyện cho lòng ái mộ của cháu gái, dù vi thần có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, vi thần cũng sẽ không chối từ!”