Nàng cắn khăn tay, mong chờ Thái tử ăn canh.
Lạc Thanh Hàn ăn xong một bát, thì đặt bát xuống, biểu thị ăn xong rồi.
Tiêu Hề Hề nói “Còn thừa nhiều lắm đó, người không ăn nữa sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Thưởng cho nàng.”
Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên.
“Đa tạ Điện hạ!”
Lần này nàng chỉ mang theo một cái bát nhỏ, mà bát này Lạc Thanh Hàn dùng rồi, nàng không thể chờ sai người mang một cái bát sạch tới, trực tiếp ôm hũ sứ bắt đầu ục ục trút canh vào miệng.
Bảo Cầm che mặt, không thể nhìn tiếp.
Tướng ăn của chủ tử nhà nàng đỉnh thật sự!
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Tiêu Hề Hề trực tiếp như vậy.
Hắn nhìn ngây cả người.
Trước đây hắn chỉ thấy người ta uống rượu bằng vò, chưa thấy ai ăn canh bằng hũ bao giờ.
Tránh để Thái tử bị bỏng, canh nấu xong để nguội một chút rồi cho vào hũ sứ, Tiêu Hề Hề ăn như vậy, cũng không cần lo bị bỏng miệng.
Nàng nhanh chóng uống hết nước canh, sau đó quay đầu nói với Bảo Cầm.
“Đi lấy cho ta một đôi đũa.”
Nàng uống hết nước canh, trong hũ sứ còn rất nhiều thịt vịt, nhất định phải ăn hết, không được lãng phí!
Bảo Cầm lúc này không dám nhìn sắc mặt Thái tử, nàng cúi đầu bước nhanh ra ngoài, trong lòng hối hận muốn chết.
Nếu biết chủ tử nhà nàng có thể làm ra chuyện này, có đánh chết nàng cũng không dám khuyên chủ tử đưa canh cho Thái tử.
Đây là đưa canh sao? Là tìm chết thì đúng hơn!
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu tình nhìn nữ nhân trước mặt.
“Buổi trưa nàng ăn không no à?”
Tiêu Hề Hề liế.m sạch canh trên môi, thành thật trả lời “Ăn no chứ.”
“Vậy sao bây giờ nàng còn có thể ăn nhiều canh vịt hầm như vậy?”
Tiêu Hề Hề thanh minh cho bản thân “Buổi trưa là buổi trưa, bây giờ là bây giờ, buổi trưa no không có nghĩa bây giờ thần thiếp không đói, dù bây giờ có ăn nhiều hơn, cũng không có nghĩa buổi tối thần thiếp không cần ăn.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nàng phân chia rõ ràng nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, thần thiếp không quan tâm gì hết, ngoại trừ đồ ăn.”
Bảo Cầm cầm theo bát đũa sạch sẽ quay lại.
Tiêu Hề Hề gắp mấy miếng thịt vịt trong hũ sứ ra, ăn thích thú ngon lành, bộ dáng chuyên tâm vui vẻ của nàng dường như đang ăn cao lương mỹ vị nào đó.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng ăn, không ngờ lại có hứng muốn ăn thử.
Hắn hỏi “Thịt vịt có ngon không?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Ngon lắm!”
“Cho ta nếm thử.”
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, trực tiếp gắp một miếng thịt vịt trong bát, đưa tới miệng hắn.
Bảo Cầm mở miệng muốn ngăn nàng “Tiểu chủ, đừng …”
Tiêu lương đệ dùng qua đôi đũa đó, có dính nước bọt của nàng, sao có thể gắp thức ăn cho Thái tử? Hơn nữa còn trực tiếp đưa tới miệng Thái tử, quá không phép tắc rồi, nếu bị người khác nhìn thấy, Tiêu lương đệ nhất định sẽ bị giáo huấn.
Nhưng Bảo Cầm còn chưa nói xong, Thái tử đã bình tĩnh mở miệng cắn một miếng thịt vịt.
Bảo Cầm nghẹn họng.
Nàng đột ngột nuốt nửa câu sau vào bụng.
Nàng yên lặng ngậm miệng, thầm nghĩ mình đúng là lo chuyện bao đồng!
Lạc Thanh Hàn ăn thịt vịt, nhưng cảm thấy không ngon như mong đợi.
Hắn từ chối miếng thịt vịt thứ hai mà Tiêu Hề Hề đưa tới, tao nhã cầm tách trà nhấp một ngụm.
Hương trà xua tan mùi thịt trong miệng, làm hắn thấy bình tĩnh hơn.
Hắn nhìn Tiêu Hề Hề ăn, thầm nghĩ, hắn không phải thích ăn thịt, mà là cảm giác nhìn nàng ăn thịt.
Cảm giác hài lòng đơn giản và thuần túy này làm hắn thấy rất dễ chịu.
Thấy nàng ăn gần hết, hắn thản nhiên hỏi.
“Nàng vừa rồi có gặp cha nàng không?”