Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới Thái tử lại khắc thê!
Thiên Nhất đạo nhân nói “Bệ hạ và nương nương đừng hoảng, chuyện này không phải không giải quyết được, bần đạo có một bảo bối, là cổ vật được truyền lại trong sư môn của bần đạo, chỉ cần Thái tử đeo nó bên mình, ba năm sau sẽ có thể kết hôn sinh con bình thường.”
Nói xong, ông rút ra một chuỗi hạt hắc diệu thạch từ trong tay áo, dâng bằng hai tay.
Hoàng đế cầm lấy, chuỗi hạt nặng trĩu, sờ lên thấy lành lạnh.
Hoàng đế nghi ngờ theo thói quen “Chuỗi hạt này có tác dụng thật không?”
Thiên Nhất đạo nhân “Đương nhiên có tác dụng, nếu Bệ hạ không tin, có thể cho Thái tử giữ nó, ngày mai ngài ấy sẽ khỏi bệnh.”
Cũng chỉ là một chuỗi hạt mà thôi, mang nó trên người cũng không đáng ngại, Hoàng đế do dự một lát, bèn phái người đưa chuỗi hạt này cho Thái tử.
Tần hoàng hậu vẫn còn nghi ngờ “Nếu thật sự như lời đạo trưởng nói, Thái tử có mệnh khắc thê, tại sao nó vẫn có thể cưới nhiều phi tần như vậy?”
Thiên Nhất đạo nhân “Những phi tần đó chỉ là thiếp thất, không phải chính thê, Thái tử chỉ khắc chính thê, thiếp thất không có gì đáng ngại.”
Hoàng đế và Tần hoàng hậu đều là người đa nghi, hai người nửa tin nửa ngờ lời của Thiên Nhất đạo nhân.
Đông cung, trong điện Lân Đức.
Tiêu Hề Hề cầm hộp thức ăn đến thăm Thái tử, vừa hay thấy Thái tử nhận chuỗi hạt hắc diệu thạch từ tay Cam Phúc.
Cam Phúc nói chuỗi hạt này là bảo bối của Thiên Nhất đạo nhân, đeo nó trên người có thể trừ tà ma, bảo hộ bình an.
Lạc Thanh Hàn không nói gì, nhận lấy và đeo vào cổ tay.
Cam Phúc cung kính cáo từ.
Cam Phúc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Thái tử.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên cổ tay Thái tử, tò mò hỏi “Sao thần thiếp cảm thấy đây chỉ là một chuỗi hạt bình thường thôi.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Đây quả thật chỉ là chuỗi hạt bình thường.”
“Nhưng Thiên Nhất đạo nhân kia nói nó có thể trừ tà ma, bảo hộ bình an.”
“Lừa gạt người khác thôi.”
Tiêu Hề Hề muốn nói, nếu người đã biết lừa gạt, sao còn đeo chuỗi hạt lên tay?
Nhưng thấy bộ dạng không muốn nói nhiều của hắn, nàng không hỏi nữa.
Nàng lấy hũ sứ ra khỏi hộp thức ăn “Đây là lê hấp đường phèn đặc biệt nấu cho người, trong đó còn có bối mẫu, rất tốt cho cổ họng của người, người ăn thử đi.”
Lạc Thanh Hàn “Để đó đi.”
Tiêu Hề Hề “Cái này phải ăn lúc còn nóng.”
“Ta không có khẩu vị, nếu nàng không còn chuyện gì nữa, thì về đi, ta muốn ngủ.”
Tiêu Hề Hề muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ lạnh lùng của hắn, đành hậm hực nói “Vâng, vậy người ngủ đi, thần thiếp không làm phiền người nữa.”
Nàng xoay người muốn đi.
Lạc Thanh Hàn không ngờ nàng nói đi là đi, thậm chí còn không có ý định đấu tranh gì.
Hắn bực mình nói “Đứng lại!”
Tiêu Hề Hề dừng lại, tò mò hỏi “Điện hạ còn gì dặn dò?”
“Nàng cố ý đến tìm ta, không có gì để nói à?”
Tiêu Hề Hề nhớ lời dặn của Bảo Cầm, lại nhớ đến món Phật nhảy tường thơm ngon, lập tức vực dậy tình thần, nghiêm túc nói.
“Thần thiếp đến xin lỗi người, trước đó khiến người hiểu lầm, là lỗi của thần thiếp, mong người đừng so đo với thần thiếp.”
Nói xong, nàng cúi người với Thái tử, tư thế rất chuẩn, thái độ khá chân thành.
Tuy nhiên, sắc mặt Lạc Thanh Hàn càng đen hơn.
“Đây là cách nàng xin lỗi?”
Tiêu Hề Hề tưởng hắn chê chưa đủ chân thành, để bày tỏ đủ sự chân thành của mình, nàng cúi người thêm hai lần.
Lạc Thanh Hàn “Tiếp theo có phải nàng tính thắp nhang không?”
Tiêu Hề Hề:???