“Đưa Tam công chúa về phòng, trông chừng cẩn thận, đừng để nàng chạy lung tung.”
Chiết Chi đáp “Vâng.”
Nàng và hai tiểu cung nữ ôm lấy Tam công chúa, kéo nàng về phía sau.
Phương Vô Tửu thấy không còn kịch để xem, cũng trở về phòng.
Cuối cùng cung Vân Tụ đã khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn dẫn Hề Hề về phòng.
Tiêu Hề Hề tưởng trải qua chuyện này, Lạc Thanh Hàn sẽ không còn tâm trạng tản bộ nữa, nhưng không ngờ hắn lại kéo nàng đi tiếp hai vòng trong phòng, không hề định tha cho nàng.
Không hổ danh là Hoàng đế, nghị lực thật kinh người!
Tản bộ xong, hai người tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Dù là ngày tuyết rơi, Lạc Thanh Hàn vẫn kiên trì tắm mỗi ngày.
Nhân lúc hắn tắm, Tiêu Hề Hề tới phòng của Tam công chúa đang ở.
Y Mỹ vừa nổi giận.
Nàng ném mọi thứ trong phòng, để lại một đống hỗn loạn trên đất.
Lúc Tiêu Hề Hề bước vào, Y Mỹ đang ngồi trên giường khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đó.
Vì nàng nói tiếng của nước Thiên Đảo, Tiêu Hề Hề như đang nghe sách trời, không hiểu một chữ nào.
Thấy Quý phi tới, Y Mỹ càng giận hơn.
Nàng trừng đôi mắt đỏ ửng, đợi Quý phi tới gần, tức giận nói vài câu.
Tiêu Hề Hề không hiểu, nhưng từ nét mặt của nàng có thể nhận ra có lẽ nàng đang đuổi người.
Tiêu Hề Hề cũng không giận, đặt ly trà sữa nóng trong tay xuống trước mặt Y Mỹ.
“Tối nay cô không ăn gì, nhất định sẽ thấy đói, cái này chuẩn bị cho cô, nhân lúc còn nóng thì uống đi, tâm trạng không tốt thì ăn đồ ngọt sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Y Mỹ không hiểu nàng nói gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm.
Như thể làm vậy có thể giành chiến thắng.
Tiêu Hề Hề không nói nữa, quay người bước ra ngoài.
Bảo Cầm theo sau nàng, nhỏ giọng hỏi.
“Sao nương nương tốt với nàng vậy?”
Ai có mắt cũng nhìn ra Tam công chúa này có ý xấu, Quý phi vốn không cần khách sáo với nàng.
Tiêu Hề Hề “Thêm một người bạn, còn hơn thêm một kẻ thù.”
Bảo Cầm nghi hoặc “Nàng có cảm kích không?”
Tiêu Hề Hề “Thử xem, dù nàng không cảm kích, ta cũng chỉ mất một ly trà sữa.”
Các nàng quay về phòng ngủ, thấy Lạc Thanh Hàn đã đợi trong phòng.
Lạc Thanh Hàn đưa tay về phía nàng.
Tiêu Hề Hề bước tới nắm tay hắn.
Lạc Thanh Hàn dùng chút sức kéo nàng vào lòng ôm chặt.
Bảo Cầm biết điều lui ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lạc Thanh Hàn thấp giọng hỏi “Vừa nãy nàng đi đâu?”
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Ta đi quan tâm Tam công chúa.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn không nói nhiều, chỉ hôn lên má nàng.
“Không còn sớm nữa chúng ta ngủ thôi.”
Hắn biết rõ tối nay hắn mắng Y Mỹ thậm tệ, chắc chắn Y Mỹ sẽ hận hắn đến chết.
Lúc này, nếu Hề Hề tới bày tỏ ý tốt với Y Mỹ, khả năng cao là Y Mỹ sẽ cảm động.
Hắn không quan tâm Y Mỹ nghĩ gì, nhưng hắn vẫn phải tìm cách lấy được hoa Hải Sinh trong tay sứ đoàn nước Thiên Đảo, mà Y Mỹ rõ ràng là điểm đột phá tốt.
Sự thật quả đúng như Lạc Thanh Hàn đoán.
Y Mỹ uống tách trà sữa ngọt ngào ấm áp.
Nàng vừa uống vừa khóc.
Không thể trách nàng không có tiền đồ, mà do trà sữa này quá ngon!
Hu hu hu!
Vốn nàng nghĩ người ở đây toàn là người xấu, ai cũng ức hiếp nàng.
Sau khi uống ly trà sữa này, nàng dần thay đổi quan điểm.
Ít nhất, Quý phi nương nương đó không xấu như nàng nghĩ.
Lúc nàng tức giận tủi thân khó chịu, chỉ có Quý phi nương nương nhớ nàng vẫn chưa ăn gì, cố ý mang cho nàng một ly trà sữa ấm.
So với tên cẩu Hoàng đế không tính người đó thì Quý phi nương nương thật dịu dàng!
Khó chịu trong lòng Y Mỹ được chữa lành nhờ một ly trà sữa.
Nàng rúc vào chăn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau, trời vừa sáng Lạc Thanh Hàn đã thượng triều.
Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, bên ngoài trời đã sáng.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, vừa nói.
“Nương nương, Tam công chúa đợi ngoài cửa rất lâu rồi, nàng muốn gặp nương nương.”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Để nàng vào đi.”
“Vâng.”
Sau đó Y Mỹ bước vào.
Hôm nay nàng mặc váy vàng nhạt, màu sắc tươi sáng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.
Hôm qua lúc nàng gặp Quý phi, nét mặt đầy thù địch, bây giờ lại có hơi xấu hổ ngại ngùng.
Nàng bắt chước cách hành lễ của người trong cung, vụng về hành lễ.
“Bái kiến Quý phi nương nương.”
Nàng vẫn nói bằng tiếng của nước Thiên Đảo, Tiêu Hề Hề không hiểu, nhưng từ động tác và thái độ của nàng, Tiêu Hề Hề có thể đoán được đại khái.
Tiêu Hề Hề giơ tay “Miễn lễ.”
Y Mỹ đứng thẳng người, mở miệng lảm nhảm.
Tiêu Hề Hề nghe ù cả tai, nét mặt ngơ ngác.
“Cô nói gì?”
Hai người nhìn nhau, không hiểu đối phương đang nói gì.
Tiêu Hề Hề đành sai người mời Phương Vô Tửu tới.
Lúc Phương Vô Tửu tới, tay y cầm một bát thuốc đen lớn.
Tiêu Hề Hề vừa thấy bát thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền nhăn lại.
“Tại sao ta vẫn phải uống thuốc?”
Phương Vô Tửu cười “Vì muội chưa khỏi bệnh.”
Tiêu Hề Hề chắc chắn nói “Ta đã khỏi bệnh rồi!”
Phương Vô Tửu “Ta là thái y, ta nói chưa khỏi là chưa khỏi!”
Tiêu Hề Hề phẫn nộ “Huynh ngang ngược quá rồi đó!”
Huynh ấy ngang ngược y chang Lạc Thanh Hàn!
Y Mỹ không hiểu hai người đang nói gì, nàng thấy Quý phi bưng bát thuốc thoạt nhìn rất đắng, không khỏi hỏi.
“Tại sao Quý phi nương nương phải uống thuốc?”
Phương Vô Tửu trả lời bằng tiếng của nước Thiên Đảo “Vì nương nương đang bệnh.”
Y Mỹ ngạc nhiên.
Chẳng trách Quý phi trông lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ, tinh thần không tốt, hóa ra là Quý phi đang bệnh!
Nàng nhìn Quý phi cau mày uống thuốc, chợt thấy cảm thông.
Thứ khó uống nhất trên đời chính là thuốc.
Quý phi mới sáng sớm đã phải uống một bát thuốc lớn như vậy, đúng là đáng thương.
Tiêu Hề Hề uống thuốc xong, đắng đến mức không nói ra lời.
Bảo Cầm đưa tới một dĩa mứt trái cây.
Tiêu Hề Hề ăn vội hai miếng mứt trái cây, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Y Mỹ thầm nghĩ, Quý phi đang bệnh mà Hoàng đế không ở bên chăm sóc, đúng là lòng dạ sắt đá.
Có Phương Vô Tửu làm phiên dịch, Tiêu Hề Hề và Y Mỹ cuối cùng đã có thể giao tiếp bình thường.
Y Mỹ nói rõ ý định của mình.
“Ta đến để từ biệt, ta muốn rời cung.”
Vốn nàng muốn chinh phục Hoàng đế Đại Thịnh, nàng muốn dùng sự quyến rũ của mình chinh phục hắn.
Nhưng sau chuyện đêm qua, khao khát chinh phục chết tiệt đó của nàng đã hoàn toàn tan biến.
Trong mắt nàng bây giờ, Hoàng đế Đại Thịnh chỉ là một cái móng heo!
Nàng đường đường là Tam công chúa của nước Thiên Đảo, rất nhiều nam nhân xếp hàng cưới nàng, nàng cần gì phải cố chấp?