Nàng ngẩng đầu, từ góc của nàng chỉ có thể thấy cằm và môi mỏng của Thái tử.
Nàng tò mò hỏi “Điện hạ, người đang làm gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Giúp nàng nhuận khí, thế này sẽ không nấc cụt nữa.”
“Ồ.”
Một lúc sau, Tiêu Hề Hề ngạc nhiên nói “Thần thiếp thật sự không còn nấc nữa!”
Lạc Thanh Hàn dừng động tác, nhưng không rút tay về, vẫn duy trì tư thế ôm nàng, thản nhiên nói “Vậy ngủ đi.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nhắm mắt.
Một lúc sau, nàng lại lặng lẽ mở mắt, ngước nhìn Thái tử.
Giọng nói nhẹ nhàng của Thái tử vang lên trên đỉnh đầu.
“Nàng không ngủ, nhìn ta làm gì?”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Sao Điện hạ biết làm thế này có thể chữa nấc cụt?”
“Khi ta còn rất nhỏ, cũng từng nấc cụt giống nàng, nấc mãi không ngừng được, mẫu phi ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng ta, sau đó ta không nấc nữa.”
Đây là lần đầu tiên Thái tử nhắc đến mẹ ruột của mình.
Tiêu Hề hề thăm dò hỏi “Điện hạ rất nhớ mẫu phi của người phải không?”
“Khi còn nhỏ, ta từng bệnh rất nặng, sau khi khỏi bệnh đã quên rất nhiều chuyện, ta không nhớ mẫu phi của ta trông như thế nào. Ta chỉ nhớ một số ký ức vụn vặt, giống như mẫu phi đang ngâm nga một điệu hát dân gian ở quê, hay mẫu phi đang vỗ nhẹ lưng ta.”
Tiêu Hề Hề nằm trong lòng hắn, nhỏ giọng nói “Mẫu phi của người hẳn là người rất dịu dàng.”
“Chắc vậy.”
Hắn cũng từng tưởng tượng, nếu mẫu phi không chết, trong cung này, có lẽ hắn không rơi vào cảnh chẳng có người nương tựa.
Sau này, hắn dần dần không nghĩ vậy nữa.
Quá khứ đã qua, mù quáng nhìn lại chỉ bản thân chìm trong vũng lầy, càng thêm đau khổ.
Hắn không muốn quay lại.
Bây giờ hắn chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.
……
Thái giám trong Đông cung sống ở điện Hàm Bính.
Thường Hỉ cũng không ngoại lệ, thân là đại thái giám của Đông cung, đương nhiên sẽ ở trong phòng lớn nhất.
Bảo Cầm mang theo hộp thức ăn bước vào phòng, giọng lanh lảnh gọi.
“Thường công công.”
Thưởng Hỉ bị thương ở lưng, chỉ có thể nằm trên giường, đắp chiếc chăn mỏng.
Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Bảo Cầm cô nương, sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Bảo Cầm đặt hộp thức ăn lên bàn, cười nói “Tiêu lương đệ biết người bị thương, nên bảo tôi đến thăm người, tôi có nấu canh gà, còn nóng đây, người ăn đi.”
Nàng mở hũ sứ, múc một bát canh gà đưa cho Thường công công.
Ngửi thấy mùi canh gà, trong lòng Thường Hỉ cảm xúc lẫn lộn.
Trong hoàng cung này, thảm nhất chính là thái giám bọn họ.
Trên người khuyết tật, như bèo trôi không rễ, chẳng có tương lai đáng bàn, cả đời chỉ có thể ở trong cung, nếu may mắn có lẽ sẽ được kết cục viên mãn, nhưng phần lớn đều lặng lẽ biến mất trong thâm cung.
Ngược lại, hoàn cảnh của cung nữ khá hơn một chút.
Cung nữ ít nhất cũng có con đường khác, ví như nhận được ân sủng của chủ tử, đến độ tuổi nhất định thì có thể xuất cung.
Hoặc là may mắn được Hoàng đế sủng ái, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Thường Hỉ tuy là đại thái giám của Đông cung, nhìn thấy vẻ vang, nhưng cũng chỉ là nô tài mà thôi, một khi đánh mất niềm tin của chủ tử thì chẳng là gì cả.
Mấy ngày nay hắn chỉ nằm trong phòng dưỡng thương, bên ngoài đã có người xì xào bàn tán.
Có người nói Thường công công không hầu hạ Thái tử cẩn thận, bị Hoàng hậu trách phạt, khiến Thái tử chán ghét.
Thái tử đuổi hắn về tức là không có ý trọng dụng hắn nữa, vị trí đại thái giám Đông cung của hắn sẽ bị người khác đoạt nhanh thôi.
Bịa chuyện như thật đến nỗi nhiều người đều tin là thật.