Lúc nàng giúp Lạc Thanh Hàn, cũng là đang giúp chính mình.
Hóa ra vận mệnh của bọn họ từ lâu đã âm thầm quấn lấy nhau.
Huyền Cơ Tử đột nhiên chuyển lời.
“Tuy tuổi thọ của con có thể kéo dài, nhưng kiếp số mười chín tuổi của con vẫn chưa biến mất.”
Thứ gọi là kiếp số không thể loại bỏ được.
Chừng nào nàng còn sống, kiếp số chắc chắn sẽ đến đúng hạn.
Tránh không được, trốn không thoát.
Tiêu Hề Hề nhớ lại trải nghiệm bị đâm chết ở kiếp trước, vô thức sờ lên ngực mình.
Đau đớn âm ỉ mà nàng không bao giờ quên được.
Huyền Cơ Tử chậm rãi nói “Nếu con muốn sống tiếp, phải nghĩ cách vượt qua kiếp nạn.”
Tiêu Hề Hề cay đắng nói “Đó là kiếp số của con, trừ khi con chết, nếu không thì khó mà vượt qua được.”
“Vậy thì chết một lần đi.”
Tiêu Hề Hề sững sờ “Hả?”
Huyền Cơ Tử hiển nhiên đã có tính toán.
Ông giải thích chi tiết tính toán của mình.
“Ta biết ở nước Nam Nguyệt có một loại cổ trùng, tên là cổ Hóa Thân. Chỉ cần con uống nó, con sẽ ngừng thở, không còn nhịp tim, biến thành một xác chết thực sự. Sau bốn mươi chín ngày, con sẽ tỉnh dậy trong trạng thái chết giả. Khi con tỉnh dậy, khuôn mặt, cơ thể và giọng nói của con sẽ thay đổi. Ngày con tỉnh dậy, ta sẽ đồng thời đổi mệnh của con. Khi làm xong mọi chuyện, con không còn là con. Con sẽ hoàn toàn được tái sinh.”
Đây gọi là đặt mình vào chỗ chết để sống sót.
Tiêu Hề Hề nghe xong hai mắt sáng lên, còn có chuyện tốt vậy sao!
Nàng nhảy dựng lên “Vậy còn chờ gì nữa? Con bây giờ lập tức đến Nam Nguyệt tìm cổ Hóa Thân.”
Huyền Cơ Tử gọi nàng lại.
“Đừng gấp, ta còn hai chuyện cần nói với con.”
Tiêu Hề Hề lại ngồi thẳng dậy “Người nói đi.”
Huyền Cơ Tử “Cổ Hóa Thân là một trong những bảo vật của nước Nam Nguyệt, chỉ hoàng thất Nam Nguyệt mới có, nếu con cứ như vậy chạy đến nước Nam Nguyệt, người ta nhất định sẽ không đưa bảo vật cho con.”
Ông lại lục lọi trong tay một lúc lâu, lần này lấy ra một túi thơm màu xanh tinh xảo.
“Con mang theo túi thơm này, khi đến nước Nam Nguyệt, con giao nó cho Nam Nguyệt vương. Nam Nguyệt vương là người quen cũ của ta, hẳn sẽ nể mặt ta mà giao cổ Hóa Thân cho con.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên, nàng không ngờ sư phụ không ra đâu nhà mình lại là người quen cũ của Nam Nguyệt vương.
Nàng nhận túi thơm, nhét vào trong ngực như bảo bối.
“Sư phụ yên tâm, con nhất định giao nó tới tay Nam Nguyệt vương!”
Huyền Cơ Tử bổ sung thêm.
“Còn một chuyện nữa. Sau khi đổi mệnh, con phải mau chóng quay lại bên cạnh người có mệnh cách Tử Vi. Chỉ khi ở cạnh hắn, mới có thể cộng hưởng tuổi thọ với hắn. Nếu hai con tách quá xa, con không thể cộng hưởng tuổi thọ của hắn, không lâu sau sẽ trở thành xác chết.”
Tiêu Hề Hề “Đợi đã, để con liên kết lại đã … người có mệnh cách Tử Vi chính là Lạc Thanh Hàn. Nói cách khác, nếu con muốn sống tiếp, phải quay lại tìm chàng?”
Huyền Cơ Tử gật đầu “Phải.”
Tiêu Hề Hề bất lực bực bội “Trước đó con hạ quyết tâm, khó lắm mới rời khỏi Thịnh Kinh. Vì không muốn chàng quá đau buồn, con còn để lại cho chàng rất nhiều thư. Con còn vì chuyện này mà tốn bao nhiêu nước mắt. Bây giờ người lại muốn con mặt dày về tìm chàng? Lẽ nào con không cần mặt mũi nữa sao?!”
Huyền Cơ Tử mặt không biểu cảm “Vậy con về? Hay không về?”
Tiêu Hề Hề không do dự lớn tiếng nói “Về!”
Huyền Cơ Tử “……”
Chậc, khao khát sinh tồn này quả không hổ là đệ tử của ông.
Có được cách kéo dài tuổi thọ, đêm đó Tiêu Hề Hề ngủ một giấc an ổn, một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, nàng thu dọn hành lý, lên đường đến nước Nam Nguyệt với Đại sư huynh Phương Vô Tửu.
Trước khi đi, Huyền Cơ Tử đặc biệt kéo Phương Vô Tửu sang một bên, lải nhải dặn dò một phen.
Tiêu Hề Hề không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể đứng chờ.
Sau khi chắc chắn đã dặn xong mọi việc, Huyền Cơ Tử mới để bọn họ đi.
Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu tạm biệt mọi người, rời khỏi Huyền Môn.
Hai người đi xuyên qua rừng, trở lại trấn Nghênh Tiên.
Lúc đi ngang qua quán trà, Tiêu Hề Hề mua năm cân khô bò, mang theo làm đồ ăn nhẹ trên đường đi.
Phương Vô Tửu phụ trách đánh xe.
Tiêu Hề Hề vừa nhai khô bò vừa tò mò hỏi.
“Trước khi đi, sư phụ nói gì với huynh vậy?”
Phương Vô Tửu “Không có gì, vài chuyện cần chú ý khi đến nước Nam Nguyệt thôi.”
Tiêu Hề Hề “Nếu ông ấy đã quen thuộc với Nam Nguyệt như vậy, tại sao ông ấy không đi cùng chúng ta? Cũng có thể ôn chuyện cũ với Nam Nguyệt vương.”
Sư phụ và Nam Nguyệt vương là người quen cũ, nếu sư phụ có thể đích thân đến Nam Nguyệt, cơ hội lấy được cổ Hóa Thân nhất định sẽ lớn hơn.
Phương Vô Tửu cười khó hiểu.
“Sở dĩ sư phụ không đến Nam Nguyệt, là vì ông ấy đã từng thề.”
Tiêu Hề Hề “Thề gì?”
Phương Vô Tửu “Sư phụ từng thề, đời này không bước vào nước Nam Nguyệt.”
Tiêu Hề Hề “Tại sao ông ấy lại thề kỳ lạ như vậy?”
Phương Vô Tửu “Đương nhiên là vì Nam Nguyệt có người mà ông ấy không muốn gặp.”
Tiêu Hề Hề nhạy bén ngửi được mùi máu chó.
Nàng nhiều chuyện hỏi “Ai vậy?”
Phương Vô Tửu “Đến lúc đó muội sẽ biết.”
Tiêu Hề Hề nhai miếng khô bò thơm ngon trong miệng, trong đầu bắt đầu tưởng tượng chuyện tình máu chó của sư phụ và mỹ nhân nào đó ở nước Nam Nguyệt yêu nhau lắm cắn nhau đau, cuối cùng chia tay đến chết không gặp lại.
Càng nghĩ càng phấn khích!
Hai người vượt núi qua sông hết ba tháng, cuối cùng đã đến gần nước Nam Nguyệt.
Hiện đang là giữa đông, những nơi khác có tuyết rơi dày đặc, nhưng nước Nam Nguyệt vẫn ấm áp.
Thiên hạ đều biết, người Nam Nguyệt giỏi luyện cổ chế độc, theo lý mà nói, một nước như vậy phải rất hùng mạnh mới đúng.
Nhưng nước Nam Nguyệt nằm ở nơi hẻo lánh, ẩn mình trong rừng sâu núi thẳm, người Nam Nguyệt cực kỳ bài xích ngoại tộc. Bọn họ vẫn giữ một số phong tục của các bộ lạc nguyên thủy, thờ cúng quỷ thần, từ chối tiếp nhận các nền văn hóa khác.
Một quốc gia nhỏ khép kín như vậy chắc chắn không thể phát triển hùng mạnh.
Con đường duy nhất thông ra thế giới bên ngoài ở Nam Nguyệt là sông Phượng Hoàng.
Có rất nhiều thuyền phu trên sông Phượng Hoàng.
Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu muốn thuê thuyền ngồi đến Nam Nguyệt, nhưng thuyền phu vừa nghe bọn họ nói muốn đến Nam Nguyệt, vội xua tay nói không thể đi.
“Người Nam Nguyệt rất hung hãn, sơ hở là bỏ độc thả cổ, chọc không nổi, chọc không nổi!”
Hết cách, Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đành bỏ tiền mua một chiếc thuyền nhỏ.
Hai người thay phiên chèo thuyền đi về phía nam dọc theo sông Phượng Hoàng.
Khoảng hai canh giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng thấy một bến đò nhỏ cũ kỹ.
Hai người chèo thuyền về phía bến đò.
Kết quả thuyền vừa cập bến, hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục kỳ lạ nhảy ra khỏi bãi cỏ.
Hai người giơ ngọn giáo tự chế chĩa vào Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, hung dữ quát lên.
Hai người quát bằng tiếng Nam Nguyệt, Tiêu Hề Hề nghe không hiểu gì.
Lúc nàng còn đang lo về chuyện giao tiếp giữa hai bên thì Đại sư huynh đột nhiên nói vài câu với hai người đàn ông.
Hai người đàn ông nghe xong, ý thù địch trên mặt lập tức chuyển thành nghi ngờ.
Tiêu Hề Hề quay sang nhìn Đại sư huynh.
“Huynh biết nói tiếng Nam Nguyệt?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói “Biết một chút.”