Mẫn tiệp dư cầm hộp thức ăn đi ngang qua, mở cửa bước vào cung Yên Vũ.
Cung Yên Vũ vẫn hoang tàn lạnh lẽo.
Mẫn tiệp dư từng đến đây, nàng biết phòng ngủ của Lao phi ở hướng nào.
Nàng đi thẳng vào phòng ngủ, giữa đường gặp hai ma ma, cả hai đều bị nàng dùng kim bạc làm đứng im.
Nàng thuận lợi bước vào phòng ngủ, thấy Lao phi đang nằm trên giường.
Lao phi bị cơn bệnh hành hạ, gầy gò không còn vẻ yêu kiều trước kia.
Chiếc váy từng rất vừa vặn với nàng giờ trông rộng thùng thình.
Lúc nàng thấy Mẫn tiệp dư không mời mà tới, đầu óc đang mơ hồ của nàng đột nhiên tỉnh táo, nàng chống tay lên giường, chật vật ngồi dậy.
“Sao ngươi vào được đây?”
Mẫn tiệp dư đặt hộp thức ăn xuống đất, bước đến bên giường, từ trên cao cúi đầu nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười quyến rũ.
“Nghe nói Lao phi nương nương bệnh nặng, thần thiếp tới thỉnh an người.”
Mẫn tiệp dư miệng thì nói lời thỉnh an, nhưng trên mặt lại không có chút tôn trọng nào, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn nàng, làm nàng vô cùng khó chịu.
Lao phi hậm hực hỏi “Ngươi đừng có ở đây giả vờ tốt bụng, có phải Quý phi bảo ngươi đến xem trò cười của ta?”
Mẫn tiệp dư “Người nghĩ quá nhiều rồi, Hoàng thượng và Quý phi đều đã rời cung, bọn họ còn không biết thần thiếp đến đây.”
Lao phi nghe vậy càng cảnh giác hơn.
“Không được Hoàng thượng cho phép, sao ngươi vào được đây? Ra ngoài!”
Mẫn tiệp dư chẳng những không ra ngoài, còn tiến lên một bước “Người đừng căng thẳng, thật ra thần thiếp đến để giúp người, thần thiếp có mấy vấn đề muốn hỏi người, chỉ cần người có thể thành thật trả lời thần thiếp, thần thiếp có thể cân nhắc cứu người ra ngoài.”
Lao phi không tin “Ngươi chẳng qua chỉ là một Tiệp dư cỏn con, có tư cách gì mà nói như vậy?”
Mẫn tiệp dư bình tĩnh nói.
“Nếu thần thiếp có thể thuận lợi vào cung Yên Vũ, đương nhiên cũng có thể thuận lợi đưa người rời khỏi đây. Cơ hội chỉ có một, người không suy nghĩ một chút sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, người chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết ở đây, sẽ không còn ai đến cứu người.”
Lao phi mạnh mẽ phản bác “Không đâu! Hoàng thượng sẽ không để ta chết ở đây, ngài ấy sớm muộn gì cũng sẽ thả ta ra!”
Mẫn tiệp dư nhìn nàng với ánh mắt thương hại.
“Nói ngươi ngốc, ngươi đúng là ngốc! Hoàng đế bệ hạ chưa từng nghĩ đến chuyện để ngươi sống sót rời khỏi cung Yên Vũ. Ngươi nghĩ tại sao ngươi bị bệnh? Rõ ràng thái y mỗi ngày đều chẩn trị cho ngươi, vậy tại sao bệnh của ngươi chẳng những không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn? Đây rõ ràng là ý của Hoàng thượng. Ngài ấy muốn ngươi chết lặng lẽ trong cung Yên Vũ.”
Lao phi không tin “Không thể nào, ngài ấy không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi đang lừa ta!”
Mẫn tiệp dư khẽ cười ra tiếng.
“Chắc ngươi cũng phát giác rồi nhỉ? Thái y không định chữa khỏi cho ngươi, y là đồng phạm của Hoàng thượng. Bọn họ đều mong ngươi chết sớm.”
Lao phi ôm chặt đầu, không muốn nghe lời nàng nói, miệng không ngừng la hét.
“Không phải như ngươi nói, không phải đâu!”
Mẫn tiệp dư “Đã đến lúc này rồi, sao ngươi còn tự gạt mình? Thừa nhận trong lòng Hoàng thượng không có ngươi khó đến vậy sao?”
Lao phi lặp đi lặp lại những lời đó.
“Không phải! Ngài ấy không giết ta đâu! Các người đang lừa ta!”
Nhẫn nại của Mẫn tiệp dư dần cạn kiệt.
Nàng thu lại nụ cười, cúi người đưa tay dùng sức kéo cánh tay của Lao phi, để lộ khuôn mặt tái nhợt gầy gò đến mất đi dáng vẻ của Lao phi.
Mẫn tiệp dư gằn từng chữ nói.
“Bây giờ ngươi chỉ còn chút hơi tàn sống tạm bợ. Nếu ngươi không muốn chết thì chỉ có thể lựa chọn tự cứu mình. Mà ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi trả lời mấy câu hỏi của ta là được. Đây là giao dịch có lợi cho ngươi.”
Lao phi cố hất tay nàng ra.
Tuy nhiên, sức lực của Mẫn tiệp rất mạnh, giữ chặt cánh tay nàng, dù Lao phi có vùng vẫy chống cự thế nào cũng vô ích.
Lao phi sợ hãi hét toáng lên.
“Ngươi thả ta ra! Người đâu! Trương ma ma! Vương ma ma! Các người ở đâu? Người đâu!”
Mẫn tiệp dư lạnh lùng nhìn nàng “Vô dụng thôi, bây giờ trong cung Yên Vũ chỉ có chúng ta có thể nói chuyện, dù ngươi có hét khản cổ cũng không ai đáp lại.”
Lao phi vừa giận vừa sợ, nước mắt lưng tròng, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mẫn tiệp dư đặt tay còn lại sau gáy nàng, giọng mê hoặc dụ dỗ.
“Trước đó ngươi muốn gài bẫy Tiêu trắc phi cấu kết với giặc, nói ta biết tại sao? Tiêu trắc phi mất tích lâu như vậy, tại sao ngươi còn gài bẫy nàng?”
Những bộ phận quan trọng liên quan đến sự sống đều bị siết chặt, Lao phi không dám cử động, toàn thân cứng đờ.
Nàng cảm thấy Mẫn tiệp dư lúc này trông rất lạ.
Rõ ràng nàng có địa vị cao hơn Mẫn tiệp dư, nhưng trước mặt Mẫn tiệp dư, nàng như cừu non bất lực, chỉ cần Mẫn tiệp dư muốn thì có thể bẻ gãy đốt sống cổ mỏng manh của nàng bất cứ lúc nào.
Mẫn tiệp dư tăng sức lực “Trả lời ta.”
Lao phi cảm thấy đốt sống cổ của nàng sắp bị bẻ gãy.
Nàng sợ dựng tóc gáy, hét toáng lên.
“Đừng giết ta! Ta gài bẫy Tiêu trắc phi là vì muốn ép Quý phi ra mặt cứu người!”
Mẫn tiệp dư “Chuyện này có liên quan gì tới Quý phi?”
“Vì ta phát hiện, thật ra Tiêu trắc phi và Quý phi là cùng một người, chỉ cần Tiêu trắc phi bị buộc tội cấu kết với giặc thì toàn bộ Tiêu gia sẽ phải chết. Nếu Quý phi không muốn thấy người nhà chết thảm, nàng buộc phải ra mặt làm sáng tỏ chuyện cấu kết với giặc!”
Lao phi nói hết trong một hơi.
Nàng sợ hãi nhìn Mẫn tiệp dư, phát hiện vẻ mặt của Mẫn tiệp dư chuyển từ sững sờ sang trầm ngâm.
Một lúc sau, Mẫn tiệp dư mới định thần lại, trên mặt nàng lại nở nụ cười.
“Thì ra là vậy, cảm ơn câu trả lời của ngươi, ta là người biết giữ lời hứa, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Lao phi cuống quít lắc đầu “Không không không, ta không muốn ra ngoài, ngươi thả ta ra, ta sẽ ở lại đây, ta không đi đâu hết!”
Mễn tiệp dư “Lẽ nào ngươi không muốn trốn khỏi đây sao? Ở lại đây, ngươi sẽ chết.”
Lao phi khóc nói “Dù có chết ta cũng phải ở lại đây!”
Nếu nàng ở lại đây, chỉ có mình nàng chết.
Nhưng nếu nàng lén trốn đi, cả Bạch gia có thể sẽ bị liên lụy.
Nàng đã hủy tiền đồ của phụ thân, nàng không thể khiến người nhà chịu khổ nữa.
Mẫn tiệp dư lại nói “Như thế không được, ta phải đưa ngươi rời khỏi đây, nếu không ta sẽ không thể trốn thoát được.”
Lao phi mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì Mẫn tiệp dư đã đâm một kim bạc vào huyệt đạo của nàng.
Cả người lập tức cứng đờ, không thể nói hay cử động.
Lao phi mở to mắt sợ hãi nhìn Mẫn tiệp dư.
Mẫn tiệp dư chậm rãi lấy một ống tre nhỏ từ tay áo.
Nàng rút nút bần ở đầu ống tre, đổ ra một con trùng nhỏ màu đen.
Sau đó, nàng cầm trùng nhỏ nhét vào miệng Lao phi.