Trong đó cũng có tình tiết tương tự.
Thiên kim tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi, thổ phỉ cười nham hiểm với thiên kim tiểu thư.
“Cô hét đi, dù có hét khản cổ cũng sẽ không có người tới cứu đâu!”
Lúc này, y giống thiên kim tiểu thư bị bắt cóc, mà đám ni cô trước mặt chính là thổ phỉ hung ác.
Y kiềm không được đau thương mà bật khóc, vừa nói vừa khóc.
“Dù ta có chết cũng sẽ không phục tùng các ngươi, các ngươi từ bỏ đi!”
Lão sư thái “……”
Hai tiểu ni cô “……”
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đang nhìn trộm trên mái nhà “……”
Cách một khoảng khá xa Tiêu Hề Hề vẫn thấy được biểu cảm của lão sư thái và hai tiểu ni cô tức thì trở nên méo mó.
Đặc biệt là lão sư thái, biểu cảm đó không thể nhìn tiếp.
Lão sư thái tức giận nói “Ngươi đang nói bậy gì đó?!”
Lạc Dạ Thần bị bộ dạng hung dữ của bà làm sợ hãi, không khỏi co vai lại, tiếng khóc cũng yếu dần đi.
Nhưng lời nói ra vẫn rất cương quyết.
“Ta đường đường là Đại hoàng tử, há có thể để đám ni cô các ngươi làm ô uế? Nếu các ngươi biết điều thì mau thả ta ra, ta có thể tha cho các ngươi. Nếu các ngươi ngoan cố cưỡng ép ta, ta sẽ … ta sẽ …”
Lão sư thái nở nụ cười nham hiểm nói “Nói đi, ngươi sẽ làm sao?”
Lạc Dạ Thần dường như đã chịu sỉ nhục rất lớn, hậm hực nói “Vậy ta chỉ đành nhắm mắt chịu đựng, coi như bị chó cắn.”
Lão sư thái không chịu được nữa, muốn cầm con dao đâm y.
“Ngươi nghĩ chúng ta thèm thuồng ngươi lắm sao? Ngu xuẩn, còn cưỡng ép, bà đây bây giờ một dao đâm chết ngươi, xem ngươi cưỡng ép thế nào!”
Hai tiểu ni cô lao tới giữ chặt bà.
“Bà đừng manh động! Chúng ta còn chưa làm xong chuyện chính, y vẫn chưa chết được!”
Tiêu Hề Hề muốn cười, nhưng vì tránh để người trong phòng phát hiện, nàng quay đầu cắn vai Lạc Thanh Hàn, cố gắng nhịn cười.
Lạc Thanh Hàn vẫn bất động, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trong phòng.
Chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Hai tiểu ni cô dùng sức mới kéo được lão sư thái trở về.
Hai mắt lão sư thái lúc này tức giận đỏ bừng, đầy sát khí nhìn chằm chằm Đại hoàng tử.
Bà vốn định làm xong chuyện chính sẽ một dao kết liễu Đại hoàng tử.
Bây giờ bà đổi ý rồi.
Một dao giết y thì quá hời cho y rồi, bà sẽ từ từ hành hạ để y chết trong đau đớn tuyệt vọng, mới giải tỏa mối hận trong lòng bà!
Lão sư thái lấy giấy bút đặt trước mặt Lạc Dạ Thần, hằn học nói.
“Ta nói gì, ngươi viết đó!”
Để y viết được chữ, hai tiểu ni cô buông tay y ra.
Nhưng không cho y cơ hội trốn thoát.
Hai tiểu ni cô đè hai bên vai của y, không cho y đứng dậy, đồng thời kề dao găm vào giữa cổ y.
Lưỡi dao đó cực kỳ sắc bén.
Chỉ cần y cử động một chút, cổ họng sẽ bị cắt ngay lập tức.
Một chiếc bút lông được nhét vào tay Lạc Dạ Thần.
Y hỏi “Các ngươi muốn ta viết thư cho người nhà, bảo họ mang tiền chuộc đến sao?”
Giọng điệu lão sư thái đầy ác ý “Chúng ta không cần tiền chuộc, chúng ta chỉ muốn ngươi viết một phong thư cho phụ hoàng ngươi, nói ngươi phát hiện Thái tử và Nhiếp Trường Bình thông đồng với nhau, mưu đồ bất chính.”
Lạc Dạ Thần “Thái tử và Nhiếp Trường Bình vốn thông đồng với nhau, chuyện này không phải cả triều đình cũng biết à?”
Lão sư thái tức giận nói “Ta bảo ngươi viết, thì ngươi viết!”
Lạc Dạ Thần không chịu viết.
Lão sư thái nhặt con dao găm đâm vào đùi y!
Con dao vừa đâm vào, máu lập tức phun ra như suối, Lạc Dạ Thần đau đớn hét lên, sắc mặt càng tái nhợt.
Lão sư thái rút con dao đầy máu, hung ác nói “Mau viết đi, nếu không ta đâm ngươi thêm một dao.”
Lạc Dạ Thần đau đớn tột cùng, vừa giật mình vừa sợ hãi.
Y không dám chống đối nữa, một tay che vết thương trên chân, tay kia cầm bút lông, bắt đầu run rẩy viết chữ.
Lão sư thái ở bên cạnh quan sát, thấy nét chữ của y siêu vẹo, đập bàn tức giận nói.
“Ngươi đang viết thứ gì vậy? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi viết chữ cho đàng hoàng ngay ngắn, còn cố tình viết nguệch ngoạc, ta sẽ chặt tay trái của ngươi! Dù gì ngươi cũng chỉ cần viết chữ bằng tay phải, tay trái giữ lại cũng vô dụng.”
Lạc Dạ Thần khóc lóc nói “Ta không cố ý viết nguệch ngoạc, đây là chữ viết của ta!”
Lão sư thái nhìn nét chữ trên giấy, tức thì trầm mặc.
Nét chữ này, con nít ba tuổi còn viết đẹp hơn y nữa?!
Tiêu Hề Hề đang ngồi trên mái nhà nhìn trộm, thầm cảm thán.
Ài, đây là nỗi buồn của học sinh kém!
Lạc Dạ Thần run rẩy hỏi “Ta … ta có cần viết tiếp không?”
Lão sư thái nghiến răng nói “Viết! Viết tiếp đi!”
Lạc Dạ Thần đành chịu đựng cơn đau, tiếp tục viết thư.
Thân là học sinh kém thiên phú bẩm sinh, đương nhiên không dùng bất kỳ câu cú tu từ bổ nghĩa nào, viết vô cùng đơn giản, cách chọn từ trẻ con đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nhìn con nít học viết văn.
Lão sư thái cầm phong thư trong tay y.
Bà đọc nội dung trong thư, khóe miệng giật giật, tên khốn ngu dốt này lại là Đại hoàng tử.
Không biết Hoàng đế đã tạo nghiệt gì mà sinh ra một trưởng tử vô dụng như vậy!
Lạc Dạ Thần che vết thương trên chân, thận trọng hỏi “Ta viết thư theo yêu cầu của bà rồi, các ngươi có thể thả ta chưa?”
Lão sư thái cất phong thư, cười lạnh một tiếng.
“Thả ngươi? Ngươi nghĩ hay quá rồi, nếu thả ngươi thì kế hoạch của chúng ta há chẳng phải bại lộ rồi sao?!”
Lạc Dạ Thần kinh hãi hỏi “Lẽ nào các ngươi còn muốn giết ta? Ta là Đại hoàng tử, nếu các ngươi giết ta, sẽ bị xử trảm cả nhà!”
Ánh mắt lão sư thái nhìn y như nhìn người chết.
“Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi, chúng ta sẽ gửi phong thư ngươi viết đi, đến lúc đó Hoàng thượng cũng chỉ nghĩ Thái tử giết ngươi diệt khẩu, có liên quan gì đến chúng ta?”
Lạc Dạ Thần mở to mắt, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc “Các ngươi còn muốn giá họa cho Thái tử?!”
Lão sư thái không muốn lãng phí thời gian với y, trực tiếp nắm lấy tay trái y, đè lên bàn đồng thời giơ dao găm lên.
Lạc Dạ Thần cuống quít hét lên “Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!”
Lão sư thái tàn nhẫn nói “Ai bảo ngươi vừa nãy nói nhảm, bây giờ ta chặt đứt từng ngón tay của ngươi, xem ngươi sau này còn dám nói bậy không?!”
Lạc Dạ Thần kinh hoàng hét lên.
“Không được! Cứu mạng!”
Lão sư thái phớt lờ tiếng la hét của y, đâm con dao găm xuống.
Cùng lúc đó, mái nhà đột nhiên sụp xuống!