Tiêu Hề Hề định đặt nhũ danh cho hai anh em, anh trai gọi là Sủi Cảo, em gái gọi là Canh Gà, vì lúc nàng sinh hai đứa trẻ này đã ăn sủi cảo và canh gà, nàng cảm thấy rất hợp!
Tuy nhiên, hai nhũ danh này đều bị Hoàng đế bệ hạ nghiêm khắc từ chối.
Hắn trịnh trọng nói “Nếu nàng không muốn các con lớn lên có ám ảnh tâm lý suốt đời vì nhũ danh, thì đổi nhũ danh khác đi.”
Tiêu Hề Hề hết cách, đành đổi nhũ danh khác.
Cuối cùng, nhũ danh của anh trai là Trường Sinh, còn em gái là Khả Ái.
Tuy hai tên nghe có hơi quê, nhưng vẫn hay hơn sủi cảo và canh gà.
Tiểu Trường Sinh là anh trai, có tinh thần trách nhiệm đặc biệt cao, từ nhỏ đã vô cùng quan tâm em gái.
Khi hai đứa trẻ lên năm tuổi, Tiểu Khả Ái vẫn chưa biết súc miệng, đành phải nhờ nhũ mẫu giúp một tay.
Tiểu Trường Sinh thấy như vậy không ổn, dù em gái là công chúa cũng phải học những cách cơ bản tự chăm sóc bản thân, nếu không sau này sẽ bị người khác chê cười, cậu bé không muốn em gái của mình bị người khác coi thường.
Vì vậy cậu bé đã lên kế hoạch đích thân dạy em gái cách súc miệng.
“Muội cầm lấy.” Tiểu Trường Sinh đặt cốc nước vào tay em gái, đợi đến khi cô bé nắm chặt mới buông ra.
Cô bé có làn da trắng nõn, bàn tay mũm mĩm chỉ có chút xíu, cốc nước súc miệng hơi nặng nên cô bé phải dùng hai tay để cầm.
Trên đầu cô bé búi hai búi tóc, đó là dì Bảo Cầm đặc biệt búi cho cô bé, trên hai búi tóc còn buộc hai chiếc nơ bằng lụa, trông rất dễ thương.
Lúc này, cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn anh trai mình không chớp mắt.
Tiểu Trường Sinh cầm cốc nước súc miệng lên, nghiêm túc nói như một thầy giáo.
“Muội nhìn ta này, uống ngụm nước trước ……”
Cậu bé há miệng, đổ vào miệng một ngụm nước lớn, sau đó ùng ục hai tiếng, rồi há miệng nhổ nước vào chậu đồng bên cạnh.
Cậu bé vừa cầm khăn bên cạnh lên lau miệng, vừa nhìn em gái.
Nhưng phát hiện em gái đã nuốt nước súc miệng!
Tiểu Trường Sinh lập tức bỏ khăn xuống, nghiêm túc dạy dỗ “Đó là nước súc miệng, không được uống!”
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, giọng non nớt nói “Nhưng vừa nãy huynh nói phải uống mà.”
Tiểu Trường Sinh cố gắng giải thích “Ta nói uống, ý là uống vào miệng, nhưng không được nuốt, muội hiểu chưa?”
Cô bé nửa hiểu nửa không gật gật đầu, chiếc nơ buộc trên đầu khẽ đung đưa theo cử động của cô bé.
Thế là Tiểu Trường Sinh lại cầm cốc lên, biểu diễn lần nữa quá trình súc miệng trước mặt em gái.
Cô bé bắt chước động tác của anh trai, cầm cốc lên uống một ngụm nước súc miệng, sau đó ực một tiếng, lại nuốt xuống.
Tiểu Trường Sinh lại nhấn mạnh “Không được nuốt nước súc miệng! Phải nhổ ra!”
Tiểu Khả Ái “Ồ.”
Tiếp theo, Tiểu Trường Sinh liên tục làm lại quá trình súc miệng năm sáu lần, nhưng Tiểu Khả Ái vẫn không học được cách súc miệng.
Cuối cùng, cô bé vỗ nhẹ vào bụng ợ hơi.
“Ca ca, huynh súc miệng đi, muội không súc miệng nữa, muội no rồi.”
Tiểu Trường Sinh “……”
Buổi học đầu tiên của thầy Tiểu Trường Sinh kết thúc trong thất bại.
Nhưng cậu bé không hề nản lòng.
Cậu bé quay về suy nghĩ kỹ càng, chia quy trình súc miệng thành bốn bước, mô tả từng điểm mấu chốt của bốn bước này một cách chi tiết.
Ngày hôm sau, cậu bé hóa thân thành thầy giáo nhỏ, bắt đầu một kèm một dạy cô bé cách súc miệng.
Lần này cậu bé không súc miệng, cả quá trình nhìn chằm chằm Tiểu Khả Ái, cô bé vừa mắc lỗi, cậu bé sẽ lập tức nghiêm khắc sửa cho cô bé.
Dù vậy, cô bé vẫn uống nước súc miệng thêm hai lần, mãi đến lần thứ ba cô bé mới hoàn thành đúng quy trình súc miệng.
Tiểu Trường Sinh rất khó hiểu “Sao lúc nào muội cũng uống nước súc miệng vậy?”
Tiểu Khả Ái “Vì trong nước súc miệng có lá bạc hà, lúc uống vào lành lạnh như đá, muội rất thích.”
Nói xong cô bé cười thẹn thùng.
Cô bé giống như mẫu hậu, khi cười lên có hai lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.
Tiểu Trường Sinh về phòng, lấy cuốn nhật ký mà mẫu hậu tặng ra.
Cuốn nhật ký này là món quà mà mẫu hậu tặng hai anh em vào sinh nhật năm tuổi, cậu bé và em gái mỗi người có một cuốn.
Cuốn của cậu bé có bìa màu xanh, cuốn của em gái có bìa màu hồng.
Tiểu Trường Sinh đặt chủ đề cho nhật ký của mình là — Nhật ký quan sát em gái.
Cậu bé mở chiếc bìa màu xanh ra, bên trong đã viết rất nhiều nhật ký, mỗi nhật ký đều là những chuyện liên quan đến em gái.
Cậu bé còn nhỏ, chưa viết được nhiều chữ, mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, cậu bé sẽ đến ngự thư phòng cầu cứu phụ hoàng, dù phụ hoàng có đang làm gì, cũng sẽ tạm thời gác lại công việc trong tay, dạy cậu bé viết từng nét một.
Cũng vì vậy, cậu bé học được rất nhiều chữ.
Tiểu Trường Sinh lật đến trang nhật ký mới nhất của mình, viết lên đó:
Em gái thích mùi của lá bạc hà.
Nhưng tại sao em gái lại thích lá bạc hà? Lá bạc hà có gì đặc biệt?
Tiểu Trường Sinh lâm vào trầm tư.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của cậu bé không thể giải quyết được vấn đề này.
Tiểu Trường Sinh là một đứa trẻ có khát vọng tri thức mãnh liệt.
Nếu cậu bé đã có nghi vấn, thì bắt buộc phải giải quyết nó.
Tiểu Trường Sinh đóng nhật ký lại, rửa tay rồi ra ngoài tìm đại cữu cữu.
Đại cữu cữu là một thái y, y thuật rất giỏi, nghe nói lá bạc hà còn có thể dùng làm thuốc, vậy chắc đại cữu cữu sẽ biết rất nhiều về lá bạc hà.
Sự thật chứng minh, cậu bé đoán đúng rồi, đại cữu cữu biết rất rõ về lá bạc hà.
Đại cữu cữu giới thiệu chi tiết thói quen dùng lá bạc hà, cuối cùng lấy ra một cuốn sách giới thiệu dược liệu, đưa cho Tiểu Trường Sinh mang về từ từ đọc.
Tiểu Trường Sinh thích đọc sách.
Cậu bé cảm ơn đại cữu cữu, rồi ôm sách trở về.
Đúng lúc Tiểu Trường Sinh đang nghiêm túc đọc sách thì Tiểu Khả Ái chạy vào.
Hôm nay dì Bảo Cầm buộc một chiếc chuông nhỏ vào hai bên búi tóc cho cô bé, lúc cô bé chạy thì hai chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.
Tiểu Khả Ái nằm bò trên bàn của cậu bé, hào hứng nói.
“Ca ca, vừa nãy mẫu hậu nói, ngày mai chúng ta sẽ đi học!”
Tiểu Trường Sinh sớm đã nghe phụ hoàng nói chuyện này, nên cũng không có nhiều phản ứng.
Cậu bé nghiêm túc nói “Quả thật chúng ta cũng đến tuổi học vỡ lòng rồi.”
Tiểu Khả Ái “Nghe nói ở trường có rất nhiều bạn cùng tuổi với chúng ta, muội có thể làm bạn với họ được không?”
Tiểu Trường Sinh “Làm bạn không chỉ cùng tuổi là được, còn phải có cùng chung chí hướng.”
Tiểu Khả Ái nghiêng đầu, chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.
“Cùng chung chí hướng là gì?”
“Cùng chí hướng nghĩa là thích những thứ giống nhau. Ví dụ như nếu ta thích đọc sách, muội cũng thích đọc sách, vậy thì chúng ta có thể làm bạn.” Tiểu Trường Sinh vừa nói vừa chỉ vào cuốn sách trước mặt.
Tiểu Khả Ái lập tức lắc đầu, chiếc chuông nhỏ trên đầu không ngừng reo lên.
“Muội không thích đọc sách, muội không muốn làm bạn với ca ca.”
Tiểu Trường Sinh “……”