Tiêu Hề Hề dĩ nhiên vô cùng trân trọng phiếu cơm của mình.
Nghe vậy, khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, coi như nữ nhân này còn biết ăn nói, không uổng công tốt với nàng.
Tiêu Hề Hề ăn xong một xâu kẹo hồ lô, thì bị ông lão bán tranh đường thu hút.
Nàng tò mò đến gần, nghiêng đầu nhìn ông lão dùng dịch đường vẽ tranh.
Tiêu Hề Hề thấy rất thú vị, quay đầu gọi Lạc Thanh Hàn.
“Tướng công, thiếp muốn mua cái này!”
Nuôi một nương tử phí tiền như vậy, Lạc Thanh Hàn còn có thể làm gì?
Chỉ đành mặt không cảm xúc mà móc tiền.
Tiêu Hề Hề bảo ông lão vẽ một con thỏ dễ thương cho nàng.
Nàng nhận lấy tranh đường, không hề do dự há miệng cắn đứt đầu thỏ, nhai rộp rộp.
Lúc này, nàng thấy bên cạnh có người bá.n nước ô mai.
Nàng chạy lại chỗ bà lão bán ô mai nói.
“Ta muốn một bát ô mai chua.”
Bà lão đổ đầy ô mai chua vào một bát lớn, đưa qua cười nói “Một bát một văn tiền.”
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ trả một đồng.
May là lần này hắn ra ngoài mang theo rất nhiều tiền lẻ, không thì chẳng thể mua đồ ăn cho nàng.
Tiêu Hề Hề tay trái cầm bó rơm, tay phải cầm tranh đường đang ăn dở, nàng phát hiện mình không còn tay để cầm ô mai chua.
Thế là nhét tranh đường vào tay Lạc Thanh Hàn.
“Tướng công cầm giúp thiếp một lát.”
Lạc Thanh Hàn đột nhiên bị nhét tranh đường đang ăn dở vào tay, nét mặt không sao tả được.
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Không được ăn lén kẹo của thiếp.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nàng tưởng ta là nàng sao? Cái gì cũng ăn.”
Tiêu Hề Hề cầm bát ô mai chua, ừng ực uống sạch.
Chua chua ngọt ngọt, ngon quá đi!
Nàng trả lại bát, quay đầu nhìn đối diện có người bán hạt dẻ rang.
Đôi mắt nàng chợt sáng lên.
Lâu rồi không ăn hạt dẻ rang!
Tiêu Hề Hề vác bó rơm trên vài chạy nhanh qua đó.
Một đại nương quấn khăn trùm đầu đang dùng sức rang hạt dẻ, hạt dẻ trong chảo tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Do hạn chế của công nghệ nấu đường thời cổ đại, đường là hàng quý hiếm, nông hộ bình thường khó mua được, đương nhiên hạt dẻ rang này không có đường, màu sắc kém xa so với hạt dẻ rang đường.
Tiêu Hề Hề ăn thử một hạt dẻ, phát hiện dù màu sắc hạt dẻ không đẹp lắm nhưng hương vị rất ngọt.
Nàng hào hứng nói “Ta muốn một cân … à không, hai cân hạt dẻ rang!”
Đại nương vui vẻ đáp “Tiểu nương tử, chờ một chút, rang xong chảo này tôi gói lại cho.”
Lạc Thanh Hàn đứng sau Tiêu Hề Hề, mặt không biểu cảm hỏi “Bao nhiêu tiền?”
Đại nương vừa rang hạt dẻ vừa nói “Năm văn tiền một cân.”
Lạc Thanh Hàn đếm mười đồng, rồi trả tiền.
Đại nương nhận tiền, cười nói “Hai người là huynh muội à? Cảm tình tốt thật đấy!”
Lạc Thanh Hàn cau mày, hắn và Tiêu Hề Hề nhìn không có tướng phu thê à? Sao ai cũng nói họ là huynh muội, bọn họ rõ ràng có giống nhau đâu!
Tiêu Hề Hề nói “Chàng là tướng công của ta.”
Đại nương nghe đến đây càng cười vui vẻ hơn “Thì ra là phu thê, hiếm khi thấy đôi phu thê trẻ như vậy, đã có con chưa? Với tướng mạo của hai người, những đứa con sinh ra nhất định sẽ rất đẹp!”
“Chúng ta còn trẻ, không vội sinh con.”
Đại nương gật đầu “Đúng vậy, chuyện sinh con vẫn phải tùy duyên, duyên tới thì sẽ có.”
Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên có một đám người tiến về phía họ.
Người cầm đầu là nam tử trạc hai mươi, dung mạo bình thường nhưng ăn mặc lòe loẹt, giống như gà trống sặc sỡ
Khi ánh mắt của gà trống sặc sỡ bắt gặp Tiêu Hề Hề chợt dừng lại.
Một tiểu nương tử thật xinh đẹp!
Gã phe phẩy quạt, bước đến chỗ Tiêu Hề Hề, nở một nụ cười d.âm đãng.
“Tiểu muội muội, kẹo hồ lô của muội bán thế nào? Ca ca vừa hay muốn ăn kẹo hồ lô, thì nhìn thấy muội bán kẹo hồ lô, chúng ta thật có duyên nhỉ!”
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn gã, nàng bị trang phục lòe loẹt của gã làm lóa mắt.
Nàng chớp mắt “Ta không bán kẹo hồ lô.”
Gà trống sặc sỡ không tin “Nếu muội không bán kẹo hồ lô, sao lại vác nhiều kẹo hồ lô như vậy? Muội muội đừng sợ, ca ca không phải người xấu, ca ca chỉ là muốn mua vài xâu kẹo hồ lô của muội thôi.”
Đại nương đang nói chuyện với Tiêu Hề Hề không dám nói nữa.
Bà vội xới hạt dẻ rang ra, dùng giấy dầu bọc lại, đưa cho Tiêu Hề Hề, nhỏ giọng nói.
“Tiểu nương tử cầm lấy, mau về nhà đi.”
Tiêu Hề Hề vừa giơ tay định cầm, gà trống sặc sỡ bên cạnh giật lấy túi hạt dẻ rang trước.
Gà trống sặc sỡ ước lượng hạt dẻ trong tay, cười nói “Vừa hay bổn thiếu gia muốn ăn hạt dẻ rang, nên túi hạt dẻ này là của ta.”
Đại nương dường như rất sợ gã, bà không dám lên tiếng phản đối hành vi ăn cướp của gã, thậm chí cũng không dám mở miệng đòi tiền.
Đại nương nhỏ tiếng nói với Tiêu Hề Hề.
“Đừng cãi với gã, tôi rang một chảo khác cho tiểu nương tử.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Gà trống sặc sỡ cười khanh khách nói “Hạt dẻ bà rang tối nay, bổn thiếu gia mua hết.”
Sau đó gã lại nhìn Tiêu Hề Hề, xấu xa cười “Tiểu muội muội, muội muốn ăn hạt dẻ rang thì nói với ca ca, chỉ cần muội có thể làm ca ca vui vẻ, ca ca sẽ cho muội hạt dẻ rang.”
Tiêu Hề Hề tò mò nhìn gã “Ngươi đang gạ tình ta đó à?”
Gà trống sặc sỡ sửng sốt.
Gã từng quấy rối vô số gái nhà lành, phải nói là kinh nghiệm dày dặn, nhưng gã chưa từng thấy nữ nhân nào khi bị gạ tình mà có thể thẳng thắn nói ra như vậy.
Gà trống sặc sỡ cảm thấy tiểu nương tử trước mắt thật sự rất thuần khiết, khác với mấy ả đi.ếm lẳng lơ kia!
Gã càng hứng thú “Đúng vậy, ca ca đang gạ tình muội đó.”
Tiêu Hề Hề hơi ngượng ngùng “Không ngờ ta cũng có ngày bị gạ tình luôn.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Nàng bị người khác quấy rối trên phố, nàng không giận không sợ không hoảng thì cũng thôi đi, bộ dạng ngượng ngùng còn có vài phần hưng phấn như thế là chuyện gì nữa?
Lẽ nào nàng rất mong bị người khác gạ tình à?
Tiêu Hề Hề nhìn quanh, phát hiện xung quanh toàn người, không thuận tiện thi triển.
Nàng chỉ vào con hẻm nhỏ cách đó không xa rồi nói.
“Hay là chúng ta đến đó trò chuyện đi? Ta hứa sẽ làm ngươi vui vẻ.”
Gà trống sặc sỡ chưa từng gặp tiểu nương tử nào phóng túng như vậy, tức thì hưng phấn “Được, được!”
Gã chưa từng thử ấy ấy với người khác trong hẻm, nghĩ thôi cũng phấn khích!
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trầm xuống triệt để “Tiêu Hề Hề, nàng có phải quên thân phận của mình rồi không?”
Là phi tần của hắn, còn dám tán tỉnh nam nhân khác? Nàng chán sống rồi à?