Kim điển sử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cả người đông cứng lại.
Gã vốn định đi theo Triệu tướng quân bắt bọn bắt cóc, giải cứu Dương huyện lệnh, lập công trạng, sau này nói không chừng sẽ được thăng quan gì đó.
Nào ngờ kẻ bắt cóc mà gã chỉ lại là Thái tử Điện hạ!
Lần này coi như xong rồi!
Tiền đồ của gã, cuộc sống của gã đều đã kết thúc!
Lạc Thanh Hàn rời tiểu viện bỏ hoang dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Từ đầu đến cuối, hắn còn không nhìn Kim điển sử.
Với hắn mà nói, Kim điển sử chỉ là một con kiến, nhấc chân là có thể giẫm chết, cần gì phải bận tâm?
Thái tử Điện hạ rời đi, Triệu Hiền lập tức ra lệnh bắt giữ Dương huyện lệnh, Thiên Sơn cư sĩ và Kim điển sử giam vào ngục, chờ Thái tử Điện hạ xử lý.
Tiêu Hề Hề ngồi trong xe ngựa vẫn có thể nghe thấy tiếng Dương huyện lệnh cầu xin.
Nàng quay đầu nhìn Thái tử ngồi bên cạnh, tò mò hỏi “Điện hạ định xử lý đám người kia thế nào?”
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Việc này không do ta quyết định.”
“Vậy thì ai quyết định?”
“Dĩ nhiên là dân chúng quyết định.”
……
Dưới sự hộ tống của Triệu Hiền, cỗ xe ngựa thuận lợi đến dịch trạm.
Thường công công, Thiếu phó và Thiếu bảo nghe tin, vội vã ra nghênh đón Thái tử.
Thấy Thái tử Điện hạ bình an vô sự, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, bọn họ hầu như ngày đêm lo lắng cho an nguy của Thái tử Điện hạ, sợ trên đường gặp phải bất trắc.
Thiếu phó và Thiếu bảo bước lên hành lễ.
Đây không phải chỗ nói chuyện, Lạc Thanh Hàn chỉ khẽ gật đầu, sau đó bước vào.
Những người khác theo sau.
Tiểu thái giám Tiêu Hề Hề bị đẩy xuống cuối cùng.
Thấy Thái tử bị đám người vây quanh, xem ra mọi người có nhiều chuyện muốn nói, hẳn là tạm thời không rảnh để ý đến nàng, nàng tự giác chui vào phòng ngủ.
Trên bàn có một bát lê.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống bàn, cầm một quả lê bắt đầu gặm.
Lúc này Hạnh Nhi cũng bước vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái nhợt, hiển nhiên là bị cảnh tượng vừa rồi làm hoảng sợ.
Nàng không ngờ người cứu nàng lại là Tiểu quận vương, nam tử nhìn lạnh lùng khó gần lại là Thái tử Điện hạ, còn thiếu niên tốt bụng dùng tiền mua nàng lại là một tiểu thái giám.
Hạnh Nhi kiến thức có hạn, kiểu nhân vật như thái giám này nàng chỉ nghe từ miệng của người kể chuyện, chưa từng tận mắt chứng kiến.
Nàng không biết sống chung với thái giám ra làm sao, nàng ngập ngừng gọi.
“Tiểu thiếu gia.”
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn nàng, nuốt lê trong miệng, hỏi “Em có đói không? Có muốn qua đây ăn chút gì không?”
Hạnh Nhi vội lắc đầu “Không cần, tôi không đói.”
Nàng dừng một chút, sau đó cẩn thận nhắc nhở “Những thứ này chuẩn bị cho Thái tử Điện hạ, tiểu thiếu gia cứ như vậy ăn, Điện hạ có trách tội không?”
“Không đâu, nhiều lê như vậy, thiếu mất một quả, ngài ấy cũng sẽ không phát hiện.”
Tiêu Hề Hề vừa nói vừa gặm lê ngon lành, chẳng mấy chốc, một quả lê đã bị nàng gặm chỉ còn phần lõi.
Nàng cầm một quả lê khác, tiếp tục gặm.
Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng là tiếng rộp rộp gặm lê.
Ban đầu Hạnh Nhi hơi lo, nhưng khi thấy Tiêu Tây thản nhiên như vậy, nàng cũng thả lỏng một chút.