Nàng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Uất Cửu đang gần ngay trước mắt.
Nửa bên má của Uất Cửu vẫn còn sưng tấy, khóe miệng còn có một vệt máu khô, da của gã bị nhiệt độ cao nung đỏ, môi nứt nẻ bong tróc, trông vô cùng thảm hại, khác hẳn với vẻ ngoài đẹp đẽ thường ngày.
Nhưng lúc này, ánh mắt gã lại nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết.
Gã nhìn Tiêu Hề Hề không chớp mắt, đôi mắt đen có chút màu xanh phản chiếu rõ ràng hình ảnh của nàng.
Bên ngoài biển lửa đang hoành hành, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cây đổ.
Nhiệt độ trong hang ngày càng cao, khói dày đặc khiến người ta gần như ngạt thở.
Môi Tiêu Hề Hề mấp máy, đang định nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Hề Hề!”
Tiêu Hề Hề rất quen thuộc giọng nói này.
Dù có hơi mơ hồ nhưng nàng vừa nghe đã nhận ra ngay.
Là giọng của Lạc Thanh Hàn!
Tiêu Hề Hề lập tức quên mất vừa rồi mình định nói gì với Uất Cửu.
Nàng đẩy Uất Cửu ra, muốn đứng dậy lao ra ngoài.
“A Hàn, ta ở đây ……”
Lời còn chưa dứt, Uất Cửu từ phía sau bịt miệng nàng lại.
Uất Cửu một tay ôm chặt người nàng, tay kia bịt miệng nàng, không cho nàng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tiêu Hề Hề mở to đôi mắt đỏ ngầu, vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Nhưng dù có đá, có cào thế nào thì Uất Cửu vẫn không chịu buông ra.
Gã từ phía sau ghé sát tai Tiêu Hề Hề, thì thầm như một ác ma.
“Cô đã hứa với ta, sẽ cùng ta xuống suối vàng, cô không thể nuốt lời.”
Tiêu Hề Hề rất muốn chửi thề.
Tên này vừa rồi vẫn còn ổn, sao nói nổi điên là nổi điên liền vậy?!
Nàng hứa xuống suối vàng với gã khi nào?
Ngươi đừng có tự bổ não rồi tự quyết định như thế được không?!
Bên ngoài, Lạc Thanh Hàn vẫn hét lớn tên nàng, từng tiếng khàn đặc giống như cổ họng đang chảy máu.
Tiêu Hề Hề lòng nóng như lửa đốt.
Nàng cúi đầu, há miệng cắn thật mạnh vào ngón trỏ của Uất Cửu.
Nàng cắn rất mạnh, như thể dùng hết sức lực.
Răng cắm sâu vào thịt, gần như cắn đứt toàn bộ ngón trỏ của gã!
Mùi máu rỉ đặc trưng ngay lập tức tràn ngập miệng nàng.
Uất Cửu đau đớn run lên, vẻ mặt hơi méo mó.
Nhưng gã vẫn nghiến răng ôm chặt Tiêu Hề Hề không buông.
Giống như một người sắp chết đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Một bóng người lướt qua cửa hang.
Sau đó có người choàng chăn bông thấm nước nặng nề lao vào hang.
Tiêu Hề Hề mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.
Lạc Thanh Hàn tới rồi!
Lạc Thanh Hàn lúc này nhìn rất thảm hại.
Chăn bông hắn quấn có vài chỗ bị cháy đen, quần áo bê bết máu, thậm chí mặt đầy vết đen, đuôi tóc bị uốn cong do nhiệt độ cao.
Trông hắn không hề giống với đế vương trên cao, mà giống một tên ăn xin ngoài đường.
Nếu không phải Tiêu Hề Hề quá quen thuộc với hắn, chỉ e là không nhận ra hắn.
Lạc Thanh Hàn nhìn rõ ràng cảnh tượng trong hang, không cần nghĩ gì đã giơ chân đá mạnh vào bụng Uất Cửu!
Uất Cửu bị thương ở bụng, bị đá mạnh như vậy sao có thể chịu được? Gã lập tức bị đá về phía sau, đập mạnh vào tường đá, gã đau đớn nghiến răng, toàn bộ khuôn mặt biến dạng.
Lạc Thanh Hàn kéo Hề Hề vào lòng.
Hắn không có thời gian nhìn kỹ bộ dạng của Hề Hề lúc này, mau chóng kéo chăn bông quấn quanh người ra, quấn lấy toàn bộ cơ thể của Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn nhìn Uất Cửu ngã xuống đất.
Hắn muốn một kiếm giết chết gã.
Nhưng tình hình hiện giờ của Hề Hề rất tệ, phải được chữa trị càng sớm càng tốt. Lạc Thanh Hàn không muốn lãng phí thời gian với Uất Cửu, dù sao dựa vào tình trạng hiện giờ của gã, sớm muộn gì gã cũng sẽ bị thiêu chết ở đây.
Lạc Thanh Hàn cúi người cõng Tiêu Hề Hề, sải bước ra khỏi hang động.
Uất Cửu nằm trên đất, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Nhưng gã không lau nó, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa hang.
Một lúc sau, Đồ Lăng quấn áo choàng ướt chạy vào hang.
Hắn đỡ Uất Cửu đứng dậy.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Từ khi Uất Cửu và Tiêu Hề Hề rời khỏi huyện Linh Đài, nhóm người Đồ Lăng đã âm thầm đi theo bọn họ.
Lúc Uất Cửu và Tiêu Hề Hề vào huyện nha, nhóm người Đồ Lăng chỉ có thể trốn ở gần huyện nha chờ thời cơ vì sợ bị phản quân phát hiện.
Mãi cho đến khi quân triều đình xông vào, nhóm người Đồ Lăng mới nhân lúc hỗn loạn lẻn vào huyện nha.
Uất Cửu nhắm mắt, đè nén không cam lòng trào dâng, khàn giọng nói.
“Ta không sao.”
Gã chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng, nghiến răng đứng thẳng.
Đồ Lăng lấy một áo choàng ướt khoác cho Uất Cửu, sau đó đỡ Uất Cửu ra ngoài.
……
Triệu Hiền biết được Hoàng đế một mình lao vào biển lửa, suýt thì lo đến ngất xỉu.
Hắn chộp lấy một xô nước lạnh từ tay thuộc hạ, đổ xuống đầu mình.
Nước lạnh dội vào vết thương, khiến vết thương lạnh buốt đau đớn.
Hắn nghiến răng chuẩn bị lao vào biển lửa.
Thì lại nhìn thấy có người bước ra từ biển lửa!
Mọi người có mặt sững sờ.
Bọn họ mở to mắt nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi cõng Quý phi trên lưng, sải bước ra khỏi biển lửa.
Trong màn đêm đen tối, ngọn lửa cuồn cuộn ngút trời sau lưng hai người giống như một con thú khổng lồ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, nhe răng giương móng vuốt về phía họ, nhưng Hoàng đế dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ phía sau, từng bước chân vừa nhanh vừa vững vàng, ánh sáng trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn còn đáng sợ hơn ngọn lửa ngút trời sau lưng.
Quý phi nằm trên lưng Hoàng đế, đầu nghiêng sang một bên, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.
Triệu Hiền rùng mình, chợt tỉnh táo lại, vội vàng lao tới giúp đỡ Quý phi xuống.
Lập tức có người mang cáng đến khiêng Quý phi đang hôn mê đi.
Cả người Lạc Thanh Hàn chao đảo.
Triệu Hiền nhanh chóng đỡ hắn “Bệ hạ, ngài không sao chứ? Có cần truyền quân y tới khám không?”
Lạc Thanh Hàn xua tay, khàn giọng nói “Trẫm không sao, để quân y khám cho Quý phi, dù thế nào cũng phải chữa khỏi cho nàng!”
Triệu Hiền “Vâng!”
……
Thiên Yển chân nhân đi khoảng chừng một canh giờ, mồi lửa trong tay đã tắt từ lâu.
Cuối cùng lão cũng nhìn thấy một tia sáng le lói ở phía trước.
Hẳn là gần đến lối ra rồi!
Thiên Yển chân nhân vui mừng, lập tức phấn chấn chạy về phía trước với tốc độ nhanh hơn.
Lão cẩn thận mở cánh cửa đá của mật đạo, phát hiện không có ai bên ngoài, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Lão mở hết cánh cửa đá, chui ra ngoài.
Nhưng trước khi kịp đứng vững, một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ lão.
Thiên Yển chân nhân sững sờ.
Lão cẩn thận quay đầu lại thì phát hiện phía sau có bảy tám người.
Nam tử dẫn đầu trông mới ngoài hai mươi.
Y đút hai tay vào ống tay áo rộng, đôi mắt đen sâu thẳm, khóe miệng cong lên, mỉm cười hòa nhã.
“Môn chủ Thiên Môn, chúng ta ở đây đợi lâu lắm rồi.”
Thiên Yển chân nhân “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Phương Vô Tửu, người của Huyền Môn.”