Hai mươi năm trước, mẫu thân bệnh nặng, ông mượn tiền người thân bạn bè, nhưng vì nhà nghèo, người thân bạn bè biết ông không có khả năng trả nợ nên cũng không cho ông mượn.
Ông hết cách, đành bán mình làm nô lệ cho Thẩm gia.
Gia chủ Thẩm gia biết được chuyện này, không chỉ cho ông mượn tiền còn giúp ông tìm danh y chữa trị cho mẫu thân.
Giang Viễn Sơn làm nô bọc cho Thẩm gia một năm.
Sau khi mẫu thân khỏi bệnh, gia chủ Thẩm gia thấy Giang Viễn Sơn là người có chí hướng nên chủ động trả khế ước bán thân, xóa bỏ thân phận nô lệ của ông, thông qua quan hệ của Thẩm gia giúp ông vào quân doanh.
Vốn Giang Viễn Sơn còn lo Thẩm gia sẽ ép ông báo ân, buộc ông làm việc cho Thẩm gia.
Nhưng sau khi ông vào quân doanh, người Thẩm gia không còn liên lạc với ông.
Cho ông ân tình nhưng không yêu cầu ông báo đáp.
Những gì Thẩm gia làm khiến Giang Viễn Sơn vừa cảm động vừa xấu hổ.
Sau đó nghe được tin Thẩm gia diệt môn chết thảm, Giang Viễn Sơn đau buồn một khoảng thời gian dài, mẫu thân ông cũng vì chuyện này mà bệnh nặng, sau khi hết bệnh thì bà bắt đầu ăn chay niệm Phật, muốn tích phúc cho ân nhân.
Mẫu thân ông qua đời tám năm trước, trước khi chết bà vẫn luôn nghĩ đến Thẩm gia, một người tốt như thế sao lại rơi vào kết cục thảm thương như vậy, ông trời thật sự quá bất công!
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã hai mươi năm.
Giang Viễn Sơn vốn tưởng những chuyện trong quá khứ đã chôn vùi theo sự sụp đổ của Thẩm gia, nhưng không ngờ lại có người nhắc đến chuyện này.
Lạc Thanh Hàn không biết chi tiết cụ thể, hắn chỉ biết năm đó gia chủ Thẩm gia cho Giang Viễn Sơn mượn một số tiền, số tiền đó đã kéo Giang Viễn Sơn ra khỏi cuộc đời tăm tối.
Số tiền đó là bước ngoặt trong cuộc đời của Giang Viễn Sơn, đó cũng là ân tình mà ông không thể nào quên.
Giang Viện Sơn im lặng một lúc lâu, tâm trạng phức tạp hỏi.
“Sao Điện hạ biết được chuyện này?”
Lạc Thanh Hàn không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nói “Gia chủ Thẩm gia là ngoại tổ phụ của ta.”
Giang Viễn Sơn chợt hiểu “Thì ra là vậy.”
Lạc Thanh Hàn cầm tách trà, nhấp một ngụm, đồng thời bình tĩnh quan sát Giang Viễn Sơn.
Tuy nói Thẩm gia có ân với Giang Viễn Sơn, nhưng đó đã là chuyện cũ của nhiều năm trước, hiện giờ cả Thẩm gia không còn ai, dù Giang Viễn Sơn không thừa nhận, cũng không ai có thể làm gì được ông.
Nói đến cùng, tất cả phụ thuộc vào việc Giang Viễn Sơn có sẵn lòng nhớ đến ân tình xưa hay không.
Lạc Thanh Hàn cũng nghĩ đến hoàn cảnh tệ nhất, trong lòng hắn đã bắt đầu nghĩ, nếu Giang Viễn Sơn không nhớ ân tình xưa, kế tiếp hắn nên xử lý thế nào.
Giang Viễn Sơn “Nói thật lòng, hối tiếc lớn nhất đời này của mẫu thân vi thần là không thể báo đáp ân tình của Thẩm gia. Bây giờ mẫu thân đã qua đời, vi thần là con trai của bà, nên thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bà.”
Nói xong, ông cung kính hành lễ.
“Mạt tướng bằng lòng đi theo Thái tử Điện hạ!”
Giọng không lớn nhưng rất chắc chắn.
Lời của ông có hai tầng ý nghĩa —
Ông không chỉ hứa xuất binh.
Đồng thời cũng bày tỏ sự thần phục với Thái tử.
Từ giờ trở đi, ông là người của phe Thái tử!
Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống, tiến lên đỡ ông dậy.
“Khanh không cần khách khí, sau này ta còn rất nhiều chuyện cần khanh giúp đỡ.”
Đều là người thông minh, có nhiều chuyện không cần nói rõ, trong lòng đã tường tận.
Giang Viễn Sơn sai người chuẩn bị phòng khách cho Thái tử và Tiêu trắc phi, mời hai người nghỉ ngơi tắm rửa trước, đồng thời chuẩn bị tiệc tẩy trần thịnh soạn.
Tiêu Hề Hề ăn no căng bụng, cảm thấy hài lòng.
Sau bữa tối, Thái tử và Giang Viễn Sơn nghị sự trong thư phòng, Tiêu Hề Hề một mình về phòng nghỉ ngơi.
Lúc nàng ngủ mơ màng, cảm thấy có người bên cạnh.
Tiêu Hề Hề hơi mở mắt, liếc nhìn người bên cạnh, phát hiện đó là Thái tử thì nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Lạc Thanh Hàn giơ tay kéo nàng vào lòng, thì thầm vào tai nàng.
“Sáng mai ta và Giang Viễn Sơn dẫn binh đến thành Bàn Vân, lần này phải đánh trận, không tiện dẫn theo nữ quyến. Nàng yên tâm ở lại huyện Trầm Bảo, đợi ta làm xong chính sự, sẽ phái người đến đón nàng.”
Tiêu Hề Hề đang ngủ say, hoàn toàn không nghe hắn nói gì.
Hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Bên cạnh không có ai.
Tiêu Hề Hề ngồi dậy, vò mái tóc rối bù của mình.
Nàng nhớ hình như tối qua Thái tử có nói gì đó, nhưng nàng không nhớ được nội dung cụ thể.
Nha hoàn ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, lập tức mở cửa bước vào giúp nàng thay y phục tắm rửa.
Tiêu Hề Hề hỏi “Thái tử đâu?”
Nha hoàn thành thật trả lời “Rạng sáng hôm nay Thái tử và Giang đại nhân đã dẫn binh rời huyện Trầm Bảo, trước khi đi Thái tử có dặn dò, bảo nô tỳ chăm sóc người cho tốt, người cần gì thì cứ nói với nô tỳ.”
Tiêu Hề Hề đoán Thái tử hẳn là đến thành Bàn Vân.
Triệu Hiền, Tiêu Lăng Phong, Đại hoàng tử, Thường công công và hai ngàn Ngọc Lân vệ đều ở thành Bàn Vân.
Thái tử không chỉ muốn bắt Cừu Viễn còn muốn cứu những người này.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, trong lòng thầm bói toán, muốn biết Thái tử đi chuyến này hung cát ra sao?
Kết quả cũng không tệ, là một quẻ tốt.
Theo quẻ này cho biết, lần này Thái tử đến thành Bàn Vân có thể gặp chút phiền phức, nhưng nhìn chung kết quả đều tốt.
Chỉ cần kết quả tốt, chuyện khác không quan trọng.
Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng có thể tiếp tục an tâm làm cá muối!
Nàng vui vẻ ăn bữa sáng, sau đó dẫn một nhóm người hầu rời Giang phủ, đi dạo khắp nơi trong huyện thành.
Đầu tiên nàng ghé thăm tất cả quán ăn trong thành, sau đó mua vài cuốn sách truyện giết thời gian.
Tiêu Hề Hề bảo nhóm người hầu đợi bên ngoài, nàng vào tiệm sách một mình.
Chủ tiệm sách đang tính sổ sách, khá ngạc nhiên khi thấy một tiểu nương tử bước vào.
Ở một nơi nhỏ như huyện Trầm Bảo, hầu hết nữ nhân đều không biết chữ, nữ nhân đến tiệm sách càng ít hơn.
Ông chủ thấy nàng ăn mặc sang trọng, dung mạo trắng trẻo thanh tú, ra dáng phu nhân nhà giàu, liền tươi cười chào đón, nhiệt tình hỏi “Tiểu nương tử muốn mua sách gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn mua vài cuốn sách truyện.”
Ông chủ liền lấy ra một chồng sách truyện cho nàng chọn.
Tiêu Hề Hề tiện tay lật vài trang, chúng toàn là những cuốn sách truyện bình thường, không có chút đặc sắc nào.
Nàng hỏi “Còn cuốn nào khác không?”
Ông chủ thấy nàng không hài lòng lắm với mấy cuốn sách truyện này, bèn hỏi “Tiểu nương tử muốn thể loại gì? Tôi tìm cho người.”
Tiêu Hề Hề ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho ông đến gần.
Ông chủ ngoan ngoãn cúi xuống.
Tiêu Hề Hề thì thầm vài lời.
Ông chủ nghe xong mỉm cười.
“Mấy thể loại người muốn, chỗ chúng tôi có cả, nhưng giá cả …”
Tiêu Hề Hề “Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần nội dụng đặc sắc là được.”
“Vậy người chờ một chút, tôi lập tức đi lấy cho người!”