Mọi người vào thái miếu dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế.
Thái hoàng thái hậu đã đợi ở đây rất lâu, lúc bà thấy Hoàng đế, trên mặt không có sự tức giận sau khi trở mặt, bà vẫn giữ bộ dáng hiền từ ôn hòa thường ngày.
Đầu tiên bà hỏi thăm Hoàng đế vài câu, sau đó nhận hành lễ của các phi tần.
Ánh mắt của Thái hoàng thái hậu dừng trên người Quý phi rất lâu.
Tiêu Hề Hề như không nhận ra, nàng hành lễ xong thì ngoan ngoãn bước sang một bên, không nói thêm lời nào.
Lao phi vẫn âm thầm tìm cơ hội nói chuyện riêng với Thái hoàng thái hậu.
Đáng tiếc, xung quanh có quá nhiều người nên nàng không tìm được cơ hội.
Đúng vậy, sau khi cân nhắc kỹ càng, nàng cảm thấy Thái hoàng thái hậu là đối tượng thích hợp nhất để hợp tác.
Thái hoàng thái hậu thân phận cao quý, lại có thù với Quý phi, chỉ cần bà ra tay, nhất định có thể thành công, đến lúc đó Quý phi chắc chắn sẽ chết!
Chốc sau, giờ lành mà Khâm Thiên Giám chọn đã đến.
Mọi người tìm chỗ đứng, bắt đầu thực hiện nghi lễ tế trời.
Quá trình nghi lễ dài dòng nhàm chán.
Bài xướng với âm điệu kéo dài của quan viên Lễ bộ đúng là thần khí thôi miên.
Tiêu Hề Hề suýt ngủ thiếp đi.
Nàng nghiến răng, vực dậy tinh thần, hoàn thành nghi lễ cùng mọi người.
Lúc nghi lễ kết thúc, không chỉ Tiêu Hề Hề mà những người khác cũng lặng lẽ thở phào.
Quy trình đã hoàn tất, sau đó có thể về.
Lao phi lại không muốn đi, nàng còn chưa nói chuyện với Thái hoàng thái hậu!
Thấy mọi người bắt đầu rời thái miếu, Lao phi nóng lòng.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, nàng sẽ khó có thể gặp lại Thái hoàng thái hậu!
Lao phi quyết định, cắn răng lao tới quỳ xuống trước mặt Thái hoàng thái hậu cầu xin.
“Thái hoàng thái hậu, thần thiếp không yên tâm để người ở đây một mình dưỡng bệnh, thần thiếp muốn ở lại chăm sóc người, xin người toại nguyện.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Lao phi.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn tối dần.
Tiêu Hề Hề như nghĩ tới gì đó, khẽ cau mày.
Lao phi không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng nhìn Thái hoàng thái hậu không chớp mắt, ánh mắt cầu xin.
Thái hoàng thái hậu hơi ngạc nhiên.
Ngày thường bà ít qua lại với phi tần trong hậu cung, không hề có quan hệ gì với Lao phi, sao hôm nay Lao phi lại nói vậy? Chuyện này thật kỳ lạ.
Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện gì, Lao phi không thể cầu cứu được ai, chỉ có thể tới cầu cứu bà?
Từ khi rời cung, Thái hoàng thái hậu như bị nhốt trong thái miếu, gần như không dò thám được tin tức bên ngoài, hơn nữa bà hoàn toàn không biết động tĩnh gần đây trong cung.
Thành thật mà nói, cảm giác này khá khó chịu.
Thái hoàng thái hậu quyết định rất nhanh.
Mặc kệ Lao phi muốn gì, bây giờ chính là cơ hội tốt để lôi kéo nàng.
Có Lao phi làm quân cờ, Thái hoàng thái hậu sẽ có thể kịp thời biết được trong cung xảy ra chuyện gì, không còn mù mịt như bây giờ.
Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng nói “Lòng hiếu thảo này của ngươi, ai gia rất cảm động, nhưng ngươi tuổi còn trẻ, đáng lẽ phải ở trong cung hầu hạ Hoàng đế mới phải.”
Lao phi vội nói “Hoàng thượng rất hiếu thảo với người, nhất định sẽ đồng ý cho thần thiếp ở lại chăm sóc người.”
Thái hoàng thái hậu nhìn Hoàng đế, mỉm cười hỏi.
“Hoàng đế thấy thế nào?”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Lao phi bằng lòng ở lại chăm sóc hoàng tổ mẫu quả thật là hành động hiếu thảo đáng khen, nhưng bản thân Lao phi sức khỏe không tốt, thường xuyên ngã bệnh, ba bốn ngày lại gọi thái y một lần, thuốc thang uống đều đặn, để nàng ở lại chăm sóc hoàng tổ mẫu có hơi không thích hợp.”
Lý phi đứng gần đó xem kịch, nghe vậy suýt thì cười lớn.
Lao phi nổi tiếng là người yếu đuối, thường dùng chiêu ngã bệnh để dụ Hoàng đế đến thăm mình.
Không ngờ Hoàng đế lại dùng chiêu này từ chối yêu cầu của Lao phi.
Nếu nàng là Lao phi, nàng chắc sẽ nôn máu tới chết.
Lao phi quả thật suýt thì nôn máu tới chết.
Nhưng nàng không thể hiện ra mặt.
Nàng nóng lòng nói “Qua một thời gian điều dưỡng, sức khỏe của thần thiếp đã khá hơn rất nhiều, không cần khám bệnh uống thuốc nữa, thần thiếp nhất định sẽ có thể chăm sóc tốt cho Thái hoàng thái hậu.”
Lạc Thanh Hàn “Thật à? Trẫm gọi thái y xem cho nàng, nếu thái y nói nàng không sao, thì nàng được phép ở lại chăm sóc Thái hoàng thái hậu.”
Lúc này, hắn lại nhìn Thái hoàng thái hậu hỏi.
“Hoàng tổ mẫu thấy thế nào?”
Thái hoàng thái hậu không tìm ra lý do gì từ chối, chỉ đành gật đầu “Hoàng đế nghĩ rất chu đáo, cứ làm vậy đi.”
Để phòng chuyện ngoài ý muốn, lần này đi Hoàng đế dẫn theo hai thái y, một trong số đó là Phương Vô Tửu.
Lạc Thanh Hàn gọi Phương Vô Tửu tới bắt mạch cho Lao phi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lạc Thanh Hàn không nói nhiều, chỉ thản nhiên liếc nhìn Phương Vô Tửu.
Phương Vô Tửu đi tới trước mặt Lao phi, cung kính nói.
“Mời nương nương đưa tay.”
Lao phi đưa tay phải ra, nhìn chằm chằm y, nhỏ giọng nói “Thái y phải bắt mạch cho cẩn thận, không được nói bậy.”
Những lời này chứa đựng sự cảnh cáo mãnh liệt.
Phương Vô Tửu chỉ khẽ cười, giọng điệu ôn hòa.
“Nương nương cứ yên tâm, vi thần nhất định sẽ cẩn thận bắt mạch cho người.”
Y lấy khăn lụa đặt lên cổ tay Lao phi rồi đặt ngón tay lên đó.
Một lát sau, Phương Vô Tửu rút tay lại, nghiêm túc nói.
“Lao phi nương nương khí huyết suy nhược, thân thể yếu ớt, nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ dễ dẫn đến các triệu chứng nghiêm trọng hơn như chóng mặt, suy nhược, mất ngủ, dễ ngã bệnh, vân vân.”
Lao phi mở to mắt, không tin được nhìn y “Sao có thể? Cách đây không lâu, Lưu thái y bắt mạch cho bổn cung, còn nói sức khỏe của bổn cung đã khỏi rồi.”
Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp “Sức khỏe của người quả thật không có gì đáng ngại, nhưng không thể làm việc quá sức, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lao phi còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Lạc Thanh Hàn cắt ngang.
“Được rồi, thái y đã nói vậy, Lao phi nên an phận ở trong cung điều dưỡng sức khỏe đi, đừng ở lại đây gây phiền phức cho hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu lên tiếng “Thật ra ai gia ở đây khá buồn chán, nếu Lao phi có thể ở lại nói chuyện với ai gia thì tốt biết mấy.”
Đôi mắt Lao phi lập tức sáng lên.
Lạc Thanh Hàn “Nếu hoàng tổ mẫu muốn có người nói chuyện cùng thì có thể để Lý phi ở lại.”
Lý phi nằm không trúng đạn mở to mắt.
Cả người nàng viết đầy chữ từ chối!
Nàng vẫn chưa viết xong truyện của mình! Nàng còn muốn tám chuyện với Diêu tiệp dư! Nàng còn muốn chơi bài với Quý phi giành lụa Tinh Vân!
Nàng không muốn ở lại đây với Thái hoàng thái hậu!
Thái hoàng thái hậu hiển nhiên cũng không có hứng thú với Lý phi.
Bà nói thêm vài câu nhưng vẫn không thể thuyết phục Hoàng đế thay đổi ý định, cuối cùng hết cách đành phải bỏ cuộc.
Ánh sáng trong mắt Lao phi tối sầm lại.
Lạc Thanh Hàn dẫn mọi người rời thái miếu, ngồi xe ngựa về cung.