Tiêu Hề Hề mời Lao phi ngồi xuống trò chuyện, nhưng lại thấy Lao phi đứng bất động, như không nghe thấy mình nói gì, lúc này mới chú ý Lao phi khác thường.
Nàng khó hiểu hỏi “Cô sao vậy?”
Một lúc sau, Lao phi mới khó khăn lên tiếng.
Nàng không tin được hỏi.
“Tại sao?”
Tiêu Hề Hề không hiểu gì “Hả?”
Lao phi giơ bàn tay phải run rẩy lên chỉ trâm vàng hồ điệp trên đầu nàng.
“Tại sao trâm vàng đó ở trên đầu ngươi.”
Hẳn là vì quá sợ hãi nên nàng quên dùng kính ngữ.
May là Tiêu Hề Hề không phải kiểu người quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nàng không nhận ra xưng hô của Lao phi có gì không đúng, vô thức giơ tay chạm vào trâm vàng trên búi tóc mình.
Nàng tháo trâm vàng ra, cụp mắt nhìn thì nhận ra là trâm vàng hồ điệp mà Lạc Thanh Hàn đưa nàng hai ngày trước.
Tức thì nàng đã hiểu tại sao Lao phi phản ứng mạnh như vậy?
Tiêu Hề Hề chân thành nói “Nếu bổn cung nói chuyện này chỉ là trùng hợp, cô tin không?”
Khóe miệng Lao phi co giật, sao nàng có thể tin được?!
Rõ ràng nàng đã đưa trâm vàng hồ điệp này cho Trưởng công chúa Hoa An, theo kế hoạch, Trưởng công chúa Hoa An sẽ đưa trâm vàng này cho thám tử nước Liêu, sau đó lợi dụng thám tử vu khống Tiêu trắc phi cấu kết với giặc.
Nhưng bây giờ, trâm vàng hồ điệp vốn được xem là vật chứng quan trọng này lại xuất hiện trong tay Quý phi!
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào Trưởng công chúa Hoa An bán đứng nàng?
Nghĩ tới đây, cả người Lao phi thấy ớn lạnh.
Nàng đè nén hoảng sợ trong lòng, run giọng hỏi lại “Tại sao cây trâm đó lại ở trong tay ngươi?”
Bảo Cầm đứng bên cạnh không nhịn được nữa, trầm giọng nhắc nhở.
“Lao phi nương nương, xin chú ý lời nói của mình.”
Tiêu Hề Hề nhìn Lao phi bị tà khí bao vây, tà khí đó dày đặc, liền biết Lao phi chẳng mấy chốc sẽ gặp xui xẻo.
Hẳn là Lạc Thanh Hàn đã sắp xếp mọi chuyện nên không cần giấu chuyện trâm vàng nữa.
Hơn nữa, nàng cũng lười nói dối chút chuyện nhỏ này.
Suy cho cùng, nói dối phải tốn rất nhiều tế bào não, còn nàng thì lười, không muốn động não.
Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng xoay trâm vàng hồ điệp trong tay, lười biếng nói.
“Thật ra trong lòng cô đã đoán được là ai rồi, không phải sao?”
Lao phi mím môi, bàn tay siết chặt tay áo thành nắm đấm.
Phải rất lâu sau nàng mới nói lại được.
“Là Trưởng công chúa Hoa An sao?”
Tiêu Hề Hề “Nếu cô nghĩ là Trưởng công chúa Hoa An, thì chính là Trưởng công chúa Hoa An.”
Lao phi bị thái độ thờ ơ của nàng chọc tức, nghiến răng hỏi “Trưởng công chúa Hoa An không phải có thù với ngươi sao? Tại sao Trưởng công chúa Hoa An lại giúp ngươi?!”
Theo quan điểm của Lao phi, Trưởng công chúa Hoa An dù không muốn đối phó Quý phi, cũng sẽ không giúp Quý phi.
Đó là lý do tại sao Lao phi có thể yên tâm nói kế hoạch của mình với Trưởng công chúa Hoa An.
Bảo Cầm cảm thấy thái độ của Lao phi có hơi xúc phạm, đang định nhắc nhở lần nữa thì bị Quý phi ngăn cản.
Quý phi nói với nàng “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
Bảo Cầm liếc nhìn Lao phi cảm xúc không ổn định, lo lắng nói “Lỡ nàng ta làm gì bất lợi cho người thì sao?”
Tiêu Hề Hề mỉm cười “Yên tâm, nàng ta không làm gì được ta.”
Bảo Cầm nhớ nàng là người của Huyền Môn, hẳn là có rất nhiều cách tự bảo vệ mình, Lao phi không thể là đối thủ của nàng, liền dẫn những người khác ra ngoài.
Trong trắc điện chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lao phi.
Tiêu Hề Hề “Trưởng công chúa Hoa An có thù gì với ta? Ý cô muốn nói chuyện quận chúa Kiêu Dương bị phạt à? Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Từ đầu đến cuối ta không làm gì cả, nghiêm túc mà nói thì ta còn là nạn nhân, Trưởng công chúa Hoa An tại sao phải trách ta?”
Lao phi không cam lòng nói “Nhưng chuyện bắt đầu từ ngươi, Trưởng công chúa Hoa An không thể trách Hoàng thượng, chỉ có thể trút giận lên ngươi.”
Tiêu Hề Hề “Cô cũng biết là trút giận à.”
Lao phi căm hận nhìn nàng “Chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn đê hèn nào đó mua chuộc Trưởng công chúa Hoa An!”
Tiêu Hề Hề đặt trâm vàng hồ điệp lên bàn.
Trâm vàng hồ điệp phát ra tiếng cạch nhẹ.
Nàng ẩn ý hỏi.
“Ta thật tình không hiểu, tại sao cô cứ nhất quyết cho rằng là ta âm thầm giở trò? Hoặc cũng có thể là Trưởng công chúa Hoa An chủ động đầu hàng?”
Lao phi không suy nghĩ gì đã phủ nhận “Không thể nào! Trưởng công chúa Hoa An có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa, sao có thể từ bỏ Thái hoàng thái hậu để theo một Quý phi cỏn con như ngươi!”
Tiêu Hề Hề cười cười, không đáp gì.
Nàng cầm cốc trà sữa nóng uống một hớp.
Lao phi hỏi “Sao ngươi không nói gì? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì để khiến Trưởng công chúa Hoa An đổi ý?”
Tiêu Hề Hề không trả lời, hỏi ngược lại “Chuyện này quan trọng không? Dù sao kết cục đã định, thay vì cô ở đây vướng mắc mấy chuyện này, còn không bằng quay về suy nghĩ xem tiếp theo nên bào chữa cho mình thế nào.”
Lao phi “Ta không làm gì cả? Tại sao ta phải bào chữa?”
Nàng vừa dứt lời, giọng của Thanh Tùng ngoài cửa vang lên, giọng điệu khá lo lắng.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Thống lĩnh Cấm vệ quân Triệu tướng quân dẫn người tới, nói là đến tìm Lao phi.”
Lao phi giật mình.
Nàng tức thì xoay người nhìn về phía cửa.
Triệu Hiền mặc quân phục sải bước đi vào cùng với bốn cấm vệ phía sau.
Bọn họ chắp tay hành lễ.
“Bái kiến Quý phi nương nương!”
Tiêu Hề Hề cầm cốc trà sữa trong tay, liếc nhìn Lao phi bất an, rồi chậm rãi hỏi.
“Lao phi phạm tội gì? Tại sao phải bắt nàng ta?”
Triệu Hiền cung kính trả lời “Sáng nay, người của Thành Phòng Doanh bắt được một thám tử nước Liêu tại cổng Tuyên Võ, lục soát được một vòng vàng trên người gã, sau khi kiểm tra và xác minh, vòng vàng đó là của Lao phi ở cung Yên Vũ. Phủ Kinh Triệu bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ lệnh điều tra kỹ càng, mạt tướng phụng lệnh bắt Lao phi đến Đại Lý Tự hợp tác điều tra.”
Xem khí thế của bọn họ, thay vì nói là phối hợp điều tra, chi bằng nói là trực tiếp đến bắt người.
Lao phi khó tin hét lên.
“Không phải ta! Ta không làm gì cả, đây là vu khống, nhất định có người hãm hại ta!”
Triệu Hiền mặt không biểu cảm nói “Có phải vu khống hay không, không phải người nói là quyết định được, mạt tướng cũng không quyết định được, phải thông qua Đại Lý Tự điều tra xác nhận mới quyết định được.”
Hắn phất tay, bốn cấm vệ phía sau lập tức sải bước về phía trước bắt lấy Lao phi.
Lao phi vừa sợ vừa giận, theo bản năng chống cự vùng vẫy.
Tuy nhiên, chút sức lực của nàng không bằng cấm vệ được huấn luyện bài bản.
Sau khi cấm vệ bắt được nàng, bọn họ thấy nàng không hợp tác bèn lấy dây thừng mang theo trói nàng thật chặt.
Lao phi hét lên “Ta là phi tần của Hoàng thượng, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta muốn gặp Hoàng thượng!”
Triệu Hiền lạnh lùng nói “Bịt miệng nàng ta lại, đưa nàng ta đi.”
“Vâng!”