Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bọn họ về cung, trời cũng đã tối.

Tiêu Hề Hề chạy khắp nơi suốt cả buổi chiều.

Nàng vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ăn một bữa thật no rồi ngủ một giấc thật ngon.

Tuy nhiên, nàng vừa về đến điện Thanh Ca, phát hiện trong điện có rất nhiều cấm quân, người dẫn đầu chính là Cam Phúc.

Xem khí thế này có vẻ người tới không có ý tốt.

Cam Phúc hành lễ với nàng “Nô tài bái kiến trắc phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề chỉ đành vực dậy tinh thần đối phó.

“Sao Cam công công lại tới đây?”

Cam Phúc cười nói “Sáng nay lúc cấm vệ quân lục soát Đông cung, vô tình phát hiện ở đây người trồng rất nhiều rau, còn nuôi rất nhiều gia cầm. Hoàng thượng biết được chuyện này, trong lòng thấy không vui, cho rằng hành động của nương nương phá hoại hình ảnh của Đông cung.”

Tiêu Hề Hề “Ta đã sai người dọn dẹp hết chỗ rau củ và gia cầm đó rồi.”

Cam Phúc “Vâng, nô tài vừa đến hậu viện xem, quả thật rất sạch sẽ, biết sai liền sửa còn gì tốt đẹp hơn, nương nương kịp thời ăn năn là chuyện tốt, nhưng Hoàng thượng vẫn cần một lời giải thích của nương nương, cho nên mời nương nương theo nô tài đi một chuyến.”

Bảo Cầm lo lắng nhìn Tiêu trắc phi, sợ Tiêu trắc phi lần này sẽ chịu thiệt.

Tiêu Hề Hề không mấy sợ.

Nàng chỉ cảm thấy đói.

“Cam công công có thể đợi một lát không? Ta vừa từ bên ngoài về, y phục dính đầy bụi, dáng vẻ bây giờ không chỉnh tề, ta muốn thay y phục sạch sẽ.”

Cam Phúc không thể ép người quá mức, ôn hòa nói.

“Mời người tự nhiên, nhưng phải nhanh một chút, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”

Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm vào phòng ngủ.

Bảo Cầm đóng cửa lại, nôn nóng hỏi “Nương nương, Hoàng thượng cố y gọi người đi, có phải muốn trị tội người không?”

Tiêu Hề Hề mở chiếc hộp đầu giường, trong đó có rất nhiều bánh ngọt.

Nàng cầm một miếng bánh đào vừa ăn vừa nói “Không sao, Hoàng thượng sẽ không làm gì ta, cùng lắm là phạt chút thôi.”

Bảo Cầm thấy nàng ăn ngấu nghiến, không khỏi khuyên.

“Người ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn.”

Bảo Cầm rót một tách trà đưa cho nàng.

Tiêu Hề Hề uống trà, tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.

Hoàng đế nhất định sẽ không cho ăn, bây giờ nàng phải ăn nhiều một chút mới tránh khỏi chết đói.

Nàng ăn gần hết hộp bánh ngọt.

Bảo Cầm lấy một chiếc váy đơn giản, mặc cho Tiêu Hề Hề rồi dặm thêm chút phấn son.

Tiếng thúc giục của Cam Phúc vang lên ngoài cửa.

“Nương nương, người vẫn chưa xong sao? Đã muộn lắm rồi, chúng ta không thể chậm trễ nữa.”

Tiêu Hề Hề “Xong rồi, xong rồi!”

Nàng đứng dậy, lau sạch vụn bánh trên váy, sau đó lấy khăn tay từ Bảo Cầm lau tay.

Bảo Cầm quỳ xuống giúp nàng vuốt thẳng gấu váy.

Tiêu Hề Hề mở tủ lấy chiếc túi vải xanh.

Nàng lấy một bình thuốc.

Mở nắp bình thuốc, đổ ra một viên thuốc màu trắng sữa.

Nàng nhét viên thuốc vào trong túi thơm mang theo bên mình.

Làm xong việc này, Tiêu Hề Hề mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.

Nàng nói với Cam Phúc đang đợi dưới chân bậc thang.

“Đi thôi.”

Một nhóm người bước ra khỏi điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề ngồi trên kiệu, Bảo Cầm đi bộ bên cạnh.

Cam Phúc đi phía trước, theo sau là mười mấy cấm vệ quân.

Bọn họ rời Đông cung, đi thẳng đến cung Vị Ương.

Lúc này trời đã tối hẳn.

Đèn lồng trong cung được thắp sáng, tỏa ra vầng sáng ấm áp trong màn đêm rộng lớn như những ánh sao rải rác.

Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng siết túi thơm, lơ đãng nhìn phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Khi kiệu dừng lại, giọng Cam Phúc lại vang lên.

“Nương nương, tới rồi.”

Tiêu Hề Hề nắm tay Bảo Cầm, chậm rãi bước xuống kiệu.

Nàng nhìn lên, trước mặt là cung Vị Ương uy nghiêm đồ sộ.

Đây là cung điện lớn nhất trong hoàng cung, đại diện cho quyền lực tối cao, là thánh địa mà vô số người khao khát.

Nhưng lúc này trong mắt Tiêu Hề Hề, nó càng giống một con thú dữ há miệng đầy máu.

Dường như có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.

Đêm mùa thu có hơi lạnh.

Bảo Cầm giũ áo choàng khoác lên người Tiêu Hề Hề.

Cam Phúc cầm đèn dẫn đường, Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm theo sau.

Đi được hai bước, Cam Phúc dừng bước, quay lại nhắc nhở.

“Hoàng đế chỉ nói muốn gặp Tiêu trắc phi, mong Bảo Cầm cô nương dừng bước.”

Bảo Cầm đành dừng bước, bất lực nhìn Tiêu trắc phi đi xa, thân hình mảnh mai hoàn toàn bị cung Vị Ương nuốt chửng.

Trong cung Vị Ương rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng có cung nữ thái giám đi ngang, bước chân nhẹ đến mức khó mà nghe tiếng.

Lúc bọn họ thấy Tiêu trắc phi, cũng chỉ nghiêng người hành lễ, không nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề tới cung Vị Ương.

Nàng thấy ở đây rất giống với điện Tiêu Phòng, có cảm giác lạnh thấu xương.

Giống như quan tài, nếu ở lâu trong đó rất dễ ngạt thở.

Cam Phúc gõ nhẹ cửa tẩm điện.

“Bệ hạ, Tiêu trắc phi tới rồi.”

Một lúc sau, cửa được mở ra, một cung nữ hành lễ với Tiêu trắc phi.

“Bệ hạ mời người vào.”

Tiêu Hề Hề bước vào tẩm điện, thấy Hoàng đế đang tựa vào giường.

Hoàng đế xõa tóc, tóc đã bạc gần hết, bộ dạng hốc hác, gò má hơi hóp, sắc mặt tái nhợt.

So với lần gặp trước, trông ông già hơn rất nhiều.

Tiêu Hề Hề quỳ xuống nói “Thần thiếp không nên nuôi gà trồng rau trong cung, là thần thiếp phá hỏng hình ảnh của Đông cung, thần thiếp bằng lòng chịu phạt.”

Hoàng đế khàn giọng nói “Chuyện này quả thật là ngươi làm sai, hoàng cung trọng địa sao có thể để ngươi làm càn như vậy?”

“Thần thiếp đã dọn dẹp vườn rau và gia cầm rồi, cam đoan sau này sẽ không tái phạm.”

Hoàng đế “Niệm tình ngươi có thái độ nhận lỗi tốt, lần này trẫm sẽ phạt nhẹ.”

Ông ho hai tiếng, rồi mới nói tiếp.

“Hai năm qua, Đại Thịnh chiến loạn không ngừng. Đầu tiên là Tần Trọng và Tây Lăng vương tạo phản, kế đó là U vương dấy binh phản loạn ở quận Tây Lăng, nước Liêu cũng chen chân vào. Vô số dân chúng không may bỏ mạng. Nếu ngươi rảnh rỗi nuôi gà trồng rau trong cung thì sao không chép kinh Phật. Ngươi chép tám trăm lần trước. Sau khi chép xong, trẫm sẽ cho người mang kinh Phật gửi đến chùa Quang Chiếu. Đốt cho những dân chúng vô tội chết oan để siêu độ linh hồn của họ.”

Tiêu Hề Hề vừa nghe phải chép kinh Phật thì da đầu tê dại.

Chép sách mệt lắm!

Nàng không muốn chép!

Nhưng nàng không có quyền từ chối nên đành phải chấp nhận.

“Thần thiếp tuân lệnh.”

Hoàng đế sai người mang đến một bộ kinh Địa Tạng.

“Ngươi cứ chép ở cung Vị Ương, khi nào chép xong, khi đó có thể đi.”

Nói xong ông nhắm mắt lại.

Cam Phúc thấy vậy liền nói “Bệ hạ mệt rồi, trắc phi nương nương mời theo nô tài.”

Tiêu Hề Hề ôm kinh Phật nặng trịch bước ra khỏi tẩm điện.

Cam Phúc dẫn nàng vào phòng khách.

Tiêu Hề Hề đặt kinh Phật xuống, xoa xoa cánh tay, hỏi “Bảo Cầm đâu?”

Cam Phúc “Nương nương không cần lo lắng, nô tài sẽ sai người đưa Bảo Cầm cô nương về điện Thanh Ca.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK