“Tình cảm của bệ hạ và Quý phi nương nương thật làm người khác ngưỡng mộ, nhưng nếu đổi lại là ta, khi thấy vợ mình bị người khác vu khống, ta nhất định sẽ bất chấp tất cả điều tra rõ mọi chuyện, giúp vợ mình rửa sạch thanh danh, không để vợ mình chịu ấm ức.”
Tiêu Hề Hề “Chắc Khu mật sứ không biết Đại Thịnh chúng ta có một câu nói là thanh giả tự thanh, chỉ cần bổn cung chưa từng làm, bổn cung sẽ không thẹn với lòng, còn người khác nghĩ gì về bổn cung, bổn cung không hề quan tâm.”
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, giọng trầm thấp dịu dàng.
“Trẫm nhất định sẽ tìm ra kẻ tung tin vu khống nàng, trẫm muốn người trong thiên hạ biết, bất kể là ai, kẻ nào dám vu khống nàng đều phải chuẩn bị chết không có chỗ chôn.”
Tiêu Hề Hề “Như vậy có làm tăng thêm gánh nặng cho bệ hạ không? Ngày nào ngài cũng bận rộn, còn phải lo lắng chuyện của thần thiếp, thần thiếp thật sự rất đau lòng.”
Lạc Thanh Hàn “Lo lắng cho nàng là vinh dự của trẫm.”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng mỉm cười.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng.
Quản Doanh “……”
Ông tới đây để gây chuyện, không phải tới ăn cơm chó!
Ông hận không thể thực hiện cú đá xoay ba trăm sáu mươi độ lật đổ bát cơm chó khó chịu trước mặt!
Quản Doanh nhấn mạnh giọng điệu “Dù bệ hạ không nghĩ cho Quý phi nương nương, cũng nên nghĩ đến đại cục chứ? Tam công chúa là viên ngọc trên tay vua ta, nếu Tam công chúa xảy ra chuyện trong thành Thịnh Kinh, vua ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Lạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn ông, ánh mắt từ dịu dàng chuyển nhanh sang lạnh lùng.
“Trẫm đã nói, trẫm đã phái người truy tìm tung tích của Tam công chúa, ngươi còn muốn thế nào?”
Quản Doanh “Nhưng đã qua hai ngày rồi, Tam công chúa vẫn không có tin tức gì, ta nghi ngờ, không biết bệ hạ có để tâm chuyện này hay không? Hay là thật như người ngoài đồn thổi? Tam công chúa bị Quý phi nương nương sát hại, bệ cố tình trì hoãn chỉ để bao che cho Quý phi nương nương?!”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn tối sầm.
“Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với trẫm như vậy?”
Quản Doanh gân cổ, bày ra bộ dạng thấy chết không sờn.
“Ta chỉ dựa vào tình hình hiện tại đưa ra suy đoán hợp lý mà thôi! Nếu bệ hạ cho rằng ta nói không đúng, có thể lấy bằng chứng tát vào mặt ta! Chỉ cần có thể tìm được Tam công chúa, dù liều cả mạng này cũng không thành vấn đề!”
Trên mặt Lạc Thanh Hàn lộ vẻ tức giận, trầm giọng ra lệnh.
“Người đâu, vứt cái thứ phản nghịch này ra ngoài, trẫm không muốn thấy ông ta nữa!”
Lập tức có hai cấm vệ tiến vào, một trái một phải nắm cánh tay của Quản Doanh, thô bạo kéo ra ngoài.
Quản Doanh vùng vẫy muốn thoát khỏi xiềng xích, mặt đỏ bừng gầm lên.
“Không cần các ngươi động tay, ta tự mình đi! Ta sẽ lập tức viết thư, phái người báo cho vua ta, để vua ta biết Hoàng đế Đại Thịnh đã làm gì chúng ta!”
Bỏ lại những lời này, ông tức điên người rời khỏi noãn các.
Vẻ tức giận trên mặt Lạc Thanh Hàn nhanh chóng biến mất.
Hắn nói “Gọi Triệu Hiền tới đây.”
Thường công công “Vâng.”
Thường công công đặt quân cờ mới mang tới lên bàn, quay người rời đi.
Lạc Thanh Hàn mở hộp cờ, sau đó chơi cờ với Hề Hề.
Tiêu Hề Hề hỏi “Trông Khu mật sứ rất giận, dường như rất nôn nóng đổ tội lên người ta.”
Lạc Thanh Hàn nhìn bàn cờ trước mặt, vừa suy nghĩ tiếp theo nên đi bước nào, vừa thản nhiên đáp.
“Mấy tin đồn đó hẳn là ông ta cho người lan truyền.”
Tiêu Hề Hề đặt quân cờ xuống, nói “Thế kẻ đứng sau vụ ám sát Tam công chúa có lẽ nào cũng là ông ta?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng không nhìn ra sao?”
Tiêu Hề Hề hiểu ý hắn, bất đắc dĩ nói.
“Hơn một nửa khuôn mặt của Khu mật sứ đều bị râu che khuất, không thể nhìn rõ tướng mạo thật của ông ta.”
Lạc Thanh Hàn “Ta nên bắt ông ta cạo râu.”
Tiêu Hề Hề cười nói.
“Nếu chàng làm thế thật, tiêu đề trên tờ Thịnh Kinh Nhật Báo ngày mai sẽ là — Tin chấn động! Đường đường là vua một nước lại cưỡng ép người đàn ông cường tráng làm những chuyện này …… doanh số bán báo chắc chắn sẽ tăng cao.”
Lạc Thanh Hàn cạn lời.
Rõ ràng chỉ là cạo râu, tại sao từ miệng nàng nói ra lại khó nghe như vậy?!
Lúc này, Thường công công bước vào, cung kính nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, Triệu tướng quân tới rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Truyền.”
Triệu Hiền bước vào, chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
“Bệ hạ triệu mạt tướng có gì cần dặn dò?”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi dẫn một đội người đến gần Hồng Lư Tự, một khi thấy có người muốn rời thành, bất kể là ai đều phải ngăn lại.”
Triệu Hiền “Vâng!”
Đợi Triệu Hiền ra khỏi noãn các, Tiêu Hề Hề tò mò hỏi.
“Bệ hạ đang muốn làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Quản Doanh không phải nói sẽ phái người đưa thư về Thiên Đảo? Ta sai người chặn thư của ông ta, xem ông ta làm sao báo tin?”
Chỉ cần sứ đoàn không thể gửi thư về Thiên Đảo, vậy sứ đoàn sẽ bị kẹt ở thành Thịnh Kinh.
Khi đó, người của sứ đoàn chắc chắn sẽ vô cùng sốt ruột.
Một khi bọn họ sốt ruột sẽ dễ lộ ra khuyết điểm của mình.
Hung thủ thật sự muốn ám sát Tam công chúa và ly gián quan hệ giữa nước Thiên Đảo và Đại Thịnh sẽ lộ diện.
……
Tiểu hoàng từ Y Châu luôn ở Hồng Lư Tự chờ tin.
Y thấy Quản Doanh quay lại, lập tức tiến lên hỏi.
“Hoàng đế Đại Thịnh nói gì? Ngài ấy có sẵn lòng cho chúng ta một lời giải thích sớm hơn không?”
Sắc mặt Quản Doanh cực kỳ khó coi, giọng nói đầy giận dữ.
“Hắn chỉ lo bảo vệ Quý phi, vốn không để ý đến nước Thiên Đảo chúng ta, mong chờ hắn giúp tìm ra Tam công chúa quả thật là chuyện ngu xuẩn!”
Y Châu mở to mắt, không tin được “Sao hắn có thể như vậy?!”
Quản Doanh “Ta lập tức viết thư, nói hết mọi chuyện xảy ra ở đây cho Hoàng thượng biết, để ngài ấy biết Hoàng đế Đại Thịnh không hề có ý muốn giao hảo với chúng ta!”
Ông lập tức sai người lấy giấy mài mực, nhanh chóng viết xong một phong thư.
Ông vừa dùng sáp ong niêm phong thư, vừa nói với Y Châu.
“Phong thư này rất quan trọng với chúng ta, ta không tin ai khác, chỉ có thể cầu xin tiểu hoàng tử điện hạ giúp ta đi chuyến này, phiền ngài tự tay đưa thư này cho phụ hoàng của ngài.”
Y Châu tức thì lo lắng “Vậy ông thì làm sao? Ông không về cùng ta sao?”
Quản Doanh bất đắc dĩ nói.
“Nếu chúng ta đi hết, nhất định sẽ làm Hoàng đế Đại Thịnh cảnh giác, khi đó chúng ta sẽ không đi được nữa. Huống hồ, Tam công chúa vẫn chưa rõ tung tích, ta phải ở lại đây chờ tin tức của Tam công chúa. Dù thế nào thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không ta không thể ăn nói với Hoàng thượng.”
Ông đưa phong thư đã được niêm phong sang.
Y Châu hai tay nhận mật thư, môi mím chặt thành một đường, sắc mặt nhìn rất khó coi.
Quản Doanh trịnh trọng nói “Phong thư này nhờ cả vào điện hạ, xin ngài bình an trở về nước Thiên Đảo.”
Y Châu gật đầu mạnh “Ừm! Ta nhất định sẽ không làm ông thất vọng.”
Quản Doanh tự tay rót một tách trà.
Ông hai tay đưa tách trà sang “Ở đây không có rượu, chỉ có thể dùng trà thay rượu tiễn biệt điện hạ, chúc điện hạ đi đường bình an!”
Y Châu cầm tách trà uống một hơi.