Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Cầm dẫn các tiểu cung nữ dâng trà bánh cho bọn họ, ngoài mặt rất cung kính, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng, phải nghĩ cách đuổi đám nữ nhân này đi.

Nếu đám nữ nhân này quấn lấy Hoàng đế trong cung Vân Tụ thành công, rồi các phi tần khác cũng làm theo, sau này cung Vân Tụ có còn ngày tháng bình yên nữa không?

Lúc này ngoài cửa có thái giám hét lên.

“Quý phi nương nương giá đáo!”

Mọi người lần lượt đứng dậy, hành lễ với Quý phi.

Tiêu Hề Hề ngồi xuống ghế chính.

Ánh mắt nàng lần lượt lướt qua cácphi tần ăn mặc lộng lẫy, mỉm cười hết sức chân thành.

“Nghe nói các cô đến bàn bạc chuyện lễ sắc phong với bổn cung?”

Cảnh phi bị nụ cười chân thành của nàng làm ngớ người.

Theo lý thì khi Quý phi thấy nhiều phi tần đến tìm mình, không phải nên cảnh giác hay dò hỏi sao? Sao Quý phi còn có thể cười vui vẻ như vậy?!

Cảnh phi cười nói “Đúng vậy, lễ sắc phong của người không phải chuyện nhỏ, có rất nhiều chuyện thần thiếp không dám tự mình quyết định, nhất định phải do người quyết định mới được.”

Sau đó, Cảnh phi bắt đầu mô tả chi tiết quá trình lễ sắc phong, định cùng nàng từ từ bàn bạc từng điều một, cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, ít nhất là tới khi Hoàng đế đến.

Các phi tần khác cũng có suy nghĩ tương tự, muốn cố hết sức kéo dài thời gian.

Nào ngờ Cảnh phi vừa mới bắt đầu nói đã bị Quý phi cắt ngang.

Tiêu Hề Hề mỉm cười nói.

“Những chuyện này có thể bàn sau. Bổn cung mới có được số quýt này, là hái từ trên cây xuống, còn rất tươi. Tế Vũ, chia cho mọi người ăn thử. Nhớ kỹ, mỗi người đều có phần, không được chia sót ai.”

Tế Vũ nghe lời đáp vâng, nàng lấy quýt trong giỏ, lần lượt chia cho các phi tần có mặt, mỗi người được hai quả.

Cảnh phi “Đa tạ Quý phi nương nương ban thưởng.”

Các phi tần khác cũng đa tạ.

Tiêu Hề Hề hào phóng nói “Đều là tỷ muội một nhà, không cần khách sáo, mọi người ăn nhanh đi, nếu không đủ, bổn cung sẽ sai người đi hái.”

Thấy Quý phi khách khí như vậy, mọi người không tiện từ chối, liền bóc vỏ quýt ăn thử.

Vừa cắn một miếng.

Vị chua đầy trên môi lưỡi, gần như ê buốt hàm răng!

Đặc biệt là Cảnh phi không ăn được đồ chua, suýt thì nôn ra ngoài, may mà lý trí đã kịp thời ngăn cản.

Nàng chịu đựng vị chua miễn cưỡng nuốt xuống.

Phản ứng của những người khác cũng không khá hơn nàng là mấy, ai nấy đều chua đến tê cả da đầu.

Tiêu Hề Hề thấy vậy, trong lòng có hơi áy náy.

Nhưng để không lãng phí thức ăn, nàng vẫn tiếp tục vô lương tâm.

“Quýt này có thể hơi chua, nhưng chua cũng có cái ngon của chua, mọi người có nghĩ vậy không?”

Mọi người đều nghĩ đã chua đến thế này thì còn ngon cái nỗi gì?!

Nhưng ngoài mặt bọn họ chỉ có thể gượng cười.

“Đúng vậy, Quý phi nương nương nói đúng lắm.”

Tiêu Hề Hề thúc giục “Mọi người đừng ngây ra đó nữa, tiếp tục ăn đi.”

Cảnh phi thật sự không chịu nổi vị chua, cười khổ nói “Xin Quý phi nương nương thứ tội, răng của thần thiếp gần đây không được tốt nên không thể ăn thứ gì quá chua.”

Nghe vậy, các phi tần khác cũng nhanh chóng kiếm cớ, không muốn ăn quýt chua.

Tiêu Hề Hề thu hồi nụ cười trên mặt.

“Có phải mọi người không muốn nể mặt bổn cung? Nếu đã như vậy, bổn cung cũng không làm khó mọi người, người đâu, thu hết quýt lại, sau này mọi người cũng đừng tới cung Vân Tụ nữa, Bảo Cầm, tiễn khách.!”

Mọi người nhanh chóng đứng dậy xin lỗi.

Cảnh phi dẫn đầu nói “Quý phi nương nương đừng giận, thần thiếp không hề có ý không nể mặt người.”

Tiêu Hề Hề mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Cảnh phi hậm hực nói “Thần thiếp ăn quýt ngay, ăn liền đây.”

Nàng kìm nén phản kháng của mình với quả quýt chua, bẻ một múi cho vào miệng.

Mùi chua lại tràn ngập.

Thấy vậy, những người còn lại cũng đành cắn răng tiếp tục ăn quýt.

Quýt này lúc đầu ăn rất chua, sau chua thì còn có vị đắng.

Trong chua có đắng, trong đắng có chua.

Mùi vị đúng là con mẹ nó!

Còn chưa ăn hết một quả quýt, Cảnh phi không chịu nổi nữa vội vàng cáo từ.

“Thần thiếp chợt nhớ trong cung Nghênh Phúc còn có việc chưa xử lý, thần thiếp phải lập tức quay về xử lý, mong Quý phi nương nương lượng thứ.”

Tiêu Hề Hề chỉ chỉ quả quýt trên bàn.

Cảnh phi nhanh chóng nhặt số quýt còn thừa trên bàn, lần nữa hành lễ với Quý phi, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Các phi tần khác cũng làm theo, mỗi người đều tìm lý do cho mình, rồi bỏ chạy với số quýt chua chưa ăn hết.

Trong chớp mắt, trắc điện khôi phục lại yên tĩnh.

Bảo Cầm đờ người.

Thủ đoạn của Quý phi thật lợi hại!

Không cần phí sức cũng đã đuổi hết đám nữ nhân muốn quấn lấy Hoàng đế này đi!

Quan trọng là người khác không tìm được chỗ sai nào của Quý phi.

Không chỉ nàng, cả Chiết Chi và Tế Vũ cũng tâm phục khẩu phục thủ đoạn này của Quý phi.

Tiêu Hề Hề cũng rất hài lòng với kết quả này.

Toàn bộ số quýt chua đó đều đã cho đi, không còn một trái nào, hoàn hảo!

Nàng nghĩ đến số quýt chua còn trong vườn nên dặn dò Bảo Cầm, Chiết Chi và Tế Vũ.

“Sau này nếu có phi tần nào đến cung Vân Tụ làm khách, cứ lấy quýt tiếp đãi bọn họ.”

Quýt còn nhiều lắm, không thể lãng phí được!

Bảo Cầm, Chiết Chi, Tế Vũ nhịn không được mỉm cười.

“Vâng.”

Tuy cung Vân Tụ cách cung Vị Ương khá xa, nhưng mỗi bữa trưa Lạc Thanh Hàn vẫn kiên trì đến cung Vân Tụ dùng bữa.

Trên đường đến cung Vân Tụ, hắn nghe Thường công công nói chuyện Quý phi dùng quýt chua dọa một đám phi tần, bất giác khóe miệng cong lên cười.

Tiêu Hề Hề dẫn một nhóm người ra nghênh đón Hoàng đế.

“Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn tiến lên đỡ nàng đứng dậy, nắm tay nàng đi vào phòng, hỏi.

“Nghe nói quýt ở cung Vân Tụ chín rồi, có thể cho ta một ít được không?”

Tiêu Hề Hề vội nói “Số quýt đó chua lắm, ăn không ngon.”

Lạc Thanh Hàn “Ta không ăn, ta định cho người khác, càng chua càng tốt,  chua đến mức khiến người ta không nói được.”

Tiêu Hề Hề “Không thành vấn đề, bảo đảm chàng sẽ hài lòng!”

Sáng hôm sau, một quan văn khác vịn vào lý do hậu cung không thể không có Hoàng hậu, khẩn cầu Hoàng đế lập hậu càng sớm càng tốt.

Trước đó có một Ngự sử vì chuyện lập hậu mà chọc giận Hoàng đế, bị đày đến biên cương khai hoang, kết quả người đó vang danh thiên hạ, được tiếng thơm là người dám khuyên can, không sợ hoàng quyền, nhiều văn nhân ca ngợi đức hạnh tốt đẹp của ông.

Vì vậy nhiều người đổ xô bắt chước ông, muốn tạo dựng danh tiếng là người dám khuyên can.

Gần đây, Hoàng đế nhận được rất nhiều tấu chương khẩn cầu lập hậu, nhưng Hoàng đế không thèm nhìn, toàn vứt chúng sang một bên.

Sáng nay vừa mới thượng triều, một quan văn cứng đầu đã đứng ra khẩn cầu lập hậu, lời nói rất kích động, khí thế giống như nếu Hoàng đế không đồng ý, bọn họ sẽ lập tức đập đầu chết trên triều đường.

Lạc Thanh Hàn im lặng ngồi đợi người đó nói xong mới chậm rãi nói.

“Trẫm biết ái khanh có ý tốt, cũng hiểu khổ tâm của ái khanh, nhưng lập hậu không phải chuyện nhỏ, cần cân nhắc về lâu dài.”

Quan văn đó muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp nói đã bị Hoàng đế cắt ngang.

Lạc Thanh Hàn “Ái khanh đừng gấp, vừa rồi khanh nói nhiều như vậy, chắc là khát rồi phải không? Hay là ăn chút quýt cho giải khát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK