“Ngươi nói đúng, Thái tử nhất định bị nàng ta lừa gạt, mới tin tưởng nàng ta. Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, để Thái tử biết nàng ta là một nữ nhân đê hèn vô sỉ, Thái tử sẽ chắc chắn sẽ ghét bỏ nàng ta.”
Thải Vân gật đầu “Cho nên, nương nương, người phải nhanh chóng ra ngoài, mới vạch trần bộ mặt của nàng ta được.”
Sau đó nàng đưa bút lông cho Lý trắc phi.
“Nương nương chép tiếp đi, chép xong chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Lý trắc phi vừa thấy bút lông thì đầu choáng mắt hoa, trở nên buồn bực.
Tại sao? Tại sao Tiêu Hề Hề cũng từ Lương đệ lên Trắc phi rồi, còn nàng vẫn phải ở đây chép kinh?
Lý trắc phi oán hận cầm bút lông, tiếp tục vùi đầu chép, vừa chép vừa mắng.
“Là tên trọc lừa nào đã phát minh ra cái thứ kinh thư chết tiệt này vậy chứ?”
……
Trần lương viên biết tin Tiêu Hề Hề được phong làm Trắc phi liền chạy đến tìm Bạch trắc phi.
Cuối cùng lại bị từ chối ngoài cửa.
Liễu Nhứ khổ sở nói “Tiểu chủ, nương nương bệnh rồi, tạm thời không tiện tiếp khách, ngày khác người hãy đến đi.”
Trần lương viên cau mày “Bạch tỷ tỷ sao vậy? Hai ngày trước ta gặp tỷ ấy vẫn không sao mà.”
“Nương nương bị Tiêu trắc phi chọc tức.”
Lúc Liễu Nhứ nói ba chữ ‘Tiêu trắc phi’, nàng dùng sức nghiến răng, hận không thể muốn cắn nàng ta hai phát.
Trần lương viên rất tò mò “Tiêu trắc phi đã làm gì, lại chọc tức Bạch tỷ tỷ như vậy?”
Liễu Nhứ nhớ lại chuyện hôm qua thì lại tức, nàng không muốn nói cho người ngoài biết, tránh để bị người khác cười.
Nàng tức giận mắng “Tiêu trắc phi là một ả mưu mô, bề ngoài giả vờ ngây thơ vô tội nhưng tâm tư thâm sâu hơn ai hết, tiểu chủ phải cẩn thận, đừng mắc bẫy ả ta!”
Trần lương viên thầm bĩu môi, chẳng phải Bạch trắc phi nhà ngươi cũng mưu mô như vậy sao?
Nàng giả vờ đồng ý “Đúng vậy, Tiêu trắc phi rất mưu mô, trước đây ta cũng từng mắc bẫy của ả, chúng ta phải cẩn thận với ả.”
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.
“Các người nói ai mưu mô?”
“Đương nhiên là Tiêu trắc phi!” nói xong Trần lương viên mới cảm thấy không ổn.
Nàng xoay người lại, thấy Bảo Cầm đang đi về phía bên này, theo sau là hai tiểu cung nữ.
Tim Trần lương viên đập lỡ một nhịp.
Nàng chỉ là tùy tiện nói xấu Tiêu trắc phi vài câu, sao lại để Bảo Cầm nghe thấy rồi?
Nếu là trước đây, Trần lương viên sẽ không quan tâm Bảo Cầm, nhưng hiện giờ Tiêu trắc phi được sủng ái, Bảo Cầm là đại cung nữ bên cạnh Tiêu trắc phi, còn được Tiêu trắc phi coi trọng, Trần lương viên không dám chọi cứng với Tiêu trắc phi, chỉ đành cười khó xử.
Trần lương viên “Đây không phải là Bảo Cầm cô nương sao? Hôm nay sao rảnh rỗi đến đây vậy? Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói đùa thôi, đừng để trong lòng.”
Bảo Cầm hành lễ với nàng, nói thẳng “Tiểu chủ, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng miệng lưỡi đó.”
Khóe miệng Trần lương viên giật giật, cười khan nói “Ngươi thật biết đùa.”
Liễu Nhứ hừ lạnh một tiếng, muốn xoay người rời đi.
Bảo Cầm gọi nàng lại
“Liễu Nhứ tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Ta có chuyện muốn bàn với Bạch trắc phi.”
Liễu Nhứ hất cằm, khinh thường nói “Ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ bé, có tư cách gì gặp Trắc phi nương nương?”
“Ta phụng lệnh của Tiêu trắc phi đến đây bàn giao nội vụ Đông cung với Bạch trắc phi, mong Liễu Nhứ tỷ tỷ thông báo một tiếng.”