Y chỉ đành trở về.
Trở về nha môn phủ Kinh Triệu, y báo chuyện này với Quý phi.
Tiêu Hề Hề nghe xong, sắc mặt thay đổi “Tiêu rồi!”
Mai Quảng Đào khó hiểu “Sao vậy?”
“Không có thời gian giải thích, chúng ta lập tức đi tìm Hoàng thượng!” Tiêu Hề Hề vén chăn muốn xuống giường, nhưng vì tay chân yếu ớt, nàng lại ngã xuống đất!
May là Ôn Cựu Thành vẫn luôn ở bên cạnh, kịp thời đưa tay dìu nàng, mới tránh được bi kịch ngã xuống đất.
Ôn Cựu Thành bế nàng đặt trở lại giường.
Thấy nàng muốn đứng dậy, Ôn Cựu Thành dùng một lực nhẹ nhưng mạnh mẽ ấn nàng xuống, trầm giọng nói.
“Đừng động đậy.”
Tiêu Hề Hề nói “Hoàng thượng có thể gặp nguy hiểm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được ngài ấy!”
Nghe vậy, Mai Quảng Đào càng thêm khó hiếu, vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng sao có thể gặp nguy hiểm?”
Tiêu Hề Hề nói nhanh nhất có thể.
“Hoàng thượng đến thái miếu thăm Thái hoàng thái hậu, thật ra là bị người khác sắp đặt. Có người đã gài bẫy trong thái miếu, có ý định đối phó với Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng sớm đã biết chuyện này, cũng sớm chuẩn bị từ trước, đám phản tặc đó sẽ không thành công. Đúng lúc này ta ở gần thái miếu bị bắt cóc, thời gian địa điểm quá trùng hợp. Chứng tỏ đám phản tặc kia đã chuẩn bị kế hoạch thứ hai. Nếu bọn chúng không thể mai phục Hoàng thượng, bọn chúng sẽ ra tay với ta. Nhưng kế hoạch thứ hai cũng thất bại rồi, vì nửa đường có người cứu ta. Nhưng Hoàng thượng vẫn chưa biết chuyện này. Hoàng thượng chỉ biết ta đã bị bắt cóc. Nếu lúc này đám phản tặc đó nói với Hoàng thượng, ta nằm trong tay bọn chúng, buộc Hoàng thượng phải làm giao dịch. Các người nghĩ Hoàng thượng có đồng ý không?”
Mai Quảng Đào sửng sốt.
Với mức độ quan tâm của Hoàng đế với Quý phi, dù không trực tiếp đồng ý điều kiện, ít nhất cũng sẽ đi xem thử Quý phi có khỏe không?
Lúc này Hoàng đế rời cung, có lẽ là đi gặp đám phản tặc đã bắt cóc Quý phi.
Nếu là lúc bình thường, với tính cẩn trọng của Hoàng đế, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ trước khi đến cuộc hẹn.
Chẳng qua bây giờ liên quan đến tính mạng của Quý phi, Hoàng đế quan tâm ắt loạn, rất có thể vì sợ Quý phi bị người khác hại, bèn vội vàng đi gặp phản tặc khi chưa kịp chuẩn bị gì.
Đồng nghĩa Hoàng đế tự dâng mình đến cửa, tự nhảy vào bẫy do kẻ địch giăng ra.
Tiêu Hề Hề lòng nòng như lửa đốt, nắm tay áo Ôn Cựu Thành, nôn nóng cầu xin.
“Đám phản tặc đó nhất định sẽ mai phục trước, chỉ cần Hoàng thượng vừa xuất hiện sẽ lập tức ra tay, chúng ta phải cứu ngài ấy, nhất định phải nhanh lên!”
Ôn Cựu Thành an ủi nói “Muội bình tĩnh, chuyện cứu người cứ giao cho bọn ta.”
Mai Quảng Đào biết chuyện này liên quan đến an nguy của Hoàng đế, không phải chuyện nhỏ nên không thể đứng ngoài cuộc.
Nhưng vấn đề lớn trước mắt là —
Mai Quảng Đào nhăn mặt nói “Chúng ta không biết Hoàng thượng đã đi đâu, có muốn cứu người cũng không tìm được.”
Tiêu Hề Hề “Ta có cách.”
Ôn Cựu Thành lập tức biết ý nghĩ của nàng, cau mày khuyên can “Hiện giờ muội đang bị nội thương, thân thể suy nhược, không thể bói quẻ nữa!”
Giọng y có chút nghiêm nghị.
An nguy của Hoàng đế liên quan đến toàn bộ Đại Thịnh, quan trọng với triều thần và dân chúng.
Tuy nhiên với y mà nói, sức khỏe của sư muội còn quan trọng hơn Hoàng đế.
Tiêu Hề Hề còn muốn nói thêm, lại bị Ôn Cựu Thành cắt ngang.
“Ta biết muội quan tâm an nguy của Hoàng thượng, muội yên tâm, bọn ta sẽ cố hết sức cứu ngài ấy, chuyện duy nhất muội cần làm bây giờ là nghỉ ngơi, không được lấy thân thể của mình ra mạo hiểm nữa.”
Ôn Cựu Thành bình thường trông thì ôn hòa, nhưng một khi chạm đến giới hạn của y thì y sẽ trở nên cực kỳ cố chấp.
Thật ra không chỉ có y, mà mọi người ở Huyền Môn đều như vậy.
Bọn họ bình thường có thể tùy ý đùa giỡn, nói đùa về Huyền Môn và sư phụ, nhìn bề ngoài tưởng như không hề quan tâm đến Huyền Môn nhưng thật ra bọn họ rất quan tâm nhau.
Ôn Cựu Thành nhìn vào mắt Hề Hề, từng chữ nói.
“Nếu muội không muốn làm lỡ thời gian cứu người thì đừng làm bậy.”
Tiêu Hề Hề chỉ đành im lặng, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý nàng sẽ nghe lời.
Lúc này sắc mặt Ôn Cựu Thành mới dịu lại, xoa xoa đầu nàng.
“Muội đưa sinh thần bát tự của Hoàng thượng cho ta.”
Tiêu Hề Hề không hề do dự, lập tức nói cho y biết sinh thần bát tự của Lạc Thanh Hàn, tháo con dấu mèo con trên cổ ra.
Đây là con dấu mèo được khắc từ bạch ngọc thượng hạng, chỉ lớn bằng ngón tay cái, vô cùng tinh xảo.
Nàng đưa con dấu sang “Con dấu này là tự tay Hoàng thượng khắc, huynh cầm lấy, có lẽ cần dùng đến.”
Ôn Cựu Thành cầm con dấu nhìn thử, vừa nhìn liền nhận ra thủ công chạm khắc rất dụng tâm, xem ra Hoàng đế rất tốt với sư muội của mình.
“Ừm, bọn ta sẽ nhanh chóng tìm được Hoàng thượng, muội an tâm nghỉ ngơi đi.”
Ôn Cựu Thành và Mai Quảng Đào cùng nhau bước ra ngoài.
Mai Quảng Đào đi điều động nhân lực, còn Ôn Cựu Thành gọi Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm, ba sư huynh đệ tập hợp bàn bạc.
Bọn họ quyết định tìm tung tích của Hoàng đế trước.
Huyền Cơ Tử đối xử bình đằng với các đệ tử, chỉ cần ông biết gì, ông sẽ dạy hết cho đệ tử, nhưng có thể học được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào tư chất của từng đệ tử.
Trong năm đệ tử, người có tư cách tốt nhất chắc chắn là Tiêu Hề Hề.
Vì nàng trời sinh có thiên nhãn, nên vừa nhìn là thấy vận khí của người khác.
Thiên phú này còn có thể dùng vào việc làm bùa, thay đổi phong thủy, xem tướng bói toán, v.v… và còn có tác dụng bổ sung.
Bốn đệ tử còn lại tư chất cũng khá tốt, xem như đã vượt trội hơn những người bình thường.
Lúc này, bọn họ tập hợp lại, bắt đầu bói toán dựa trên sinh thần bát tự của Hoàng đế và con dấu do tự tay Hoàng đế khắc.
Không giống Tiêu Hề Hề chỉ cần thầm bói ra kết quả trong đầu.
Bọn họ phải tuân thủ nghiêm ngặt quy trình bói toán do sư phụ dạy, chẳng những phải thắp hương, tắm rửa, còn phải chuẩn bị la bàn bát quái, ba đồng xu và nhiều dụng cụ khác nhau hỗ trợ cho việc bói toán.
Chốc sau, kết quả bói toán xuất hiện.
Kim la bàn chỉ vào tốn, tượng trưng cho hướng Đông Nam.
Vị trí rồng ở hướng Đông Nam.
Rõ ràng Hoàng đế đã đi về phía Đông Nam.
Có được phương hướng, rồi dùng ba đồng xu tính toán khoảng cách cụ thể thông qua lục hào quái.
Cuối cùng quẻ cho thấy cách đây ba dặm.
Bùi Thiên Hoặc cất đồng xu, nói “Hướng Đông Nam, trong vòng ba dặm, có thể xuất phát rồi.”
Mai Quảng Đào đã chuẩn bị xong, gần như đã triệu tập toàn bộ binh sĩ trong phủ Kinh Triệu.
Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc lên đường cùng họ, để Sở Kiếm ở lại.
Tuy Sở Kiếm không muốn bị bỏ lại, nhưng y cũng biết hiện giờ sư tỷ bị nội thương, không có khả năng tự bảo vệ, lúc nào cũng cần có người bên cạnh, đề phòng những kẻ xấu đó lại hại nàng.
Dù hiện giờ bọn họ đang ở trong phủ Kinh Triệu, cũng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.
Mọi chuyện phải cẩn thận là trên hết.