Để sớm nhận được tin vui, nàng đặc biệt sai người gửi tin về Bạch gia, nhờ Bạch gia để ý tình hình ở cổng thành, nếu có động tĩnh gì thì lập tức báo cho nàng.
Nàng đợi suốt hai ngày, cuối cùng cũng nhận được tin.
Bạch phu nhân vào cung thăm Lao phi, kể nàng nghe tin tức bà biết.
“Sáng sớm nay phát hiện một thám tử nước Liêu ở gần cổng Tuyên Võ, nghe nói sau khi bắt được, còn lục soát thấy vật trong cung trên người gã.”
Lao phi nghe vậy tim liền đập nhanh, chuyện nàng mong đợi cuối cùng cũng đến!
Nàng phấn khích hỏi.
“Sau đó thì sao? Tên thám tử kia thế nào rồi?”
Bạch phu nhân nói “Gã đã bị giải đến phủ Kinh Triệu, chắc bây giờ đang chịu thẩm vấn trong đại lao.”
Lao phi hỏi thêm vài câu, cuối cùng bỏ cuộc sau khi chắc chắn không còn thông tin hữu ích nào khác.
Nàng trò chuyện với mẫu thân một lúc.
Trước lúc chia tay, Lao phi vẫn căn dặn bà.
“Người bảo phụ thân để mắt đến phủ Kinh Triệu, nếu có tin gì mới, nhất định phải báo cho con càng sớm càng tốt.”
Bạch phu nhân cau mày “Con là phi tần hậu cung, không nghĩ cách hầu hạ Hoàng thượng, sao cứ muốn nghe ngóng mấy chuyện lung tung bên ngoài?”
Lao phi nhẹ giọng cầu xin “Xin người đó, con chỉ muốn biết thôi mà.”
Không thể cưỡng lại lời cầu xin của con gái, Bạch phu nhân cuối cùng cũng mủi lòng đồng ý.
Bà nắm tay con gái, dặn dò cẩn thận.
“Mẹ sẽ bảo cha con để mắt tới phủ Kinh Triệu. Con ở trong cung, chúng ta không thể giúp được gì nhiều, con cần suy tính cho mình nhiều hơn, sau này phải sống như thế nào? Ban đầu con nhất quyết muốn vào cung, chúng ta làm sao cũng không cản được, chỉ đành làm theo ý của con. Hiện giờ con đã là phi tần rồi. Ở trong cung nhiều năm như vậy, mẹ chỉ muốn hỏi con. Con sống có vui không?”
Câu cuối cùng đâm vào trái tim Lao phi, làm đầu mũi nàng hơi chua xót.
Nàng cố gượng cười “Mẹ à, con biết mẹ quan tâm con. Mẹ đừng lo, dù tạm thời bệ hạ không để ý tới con, nhưng sau này …… sau này lâu dần, bệ hạ cũng sẽ phát hiện điểm tốt của con.”
Bạch phu nhân thấy con gái mình như vậy rất đau lòng, bà nhẹ nhàng an ủi con gái vài câu rồi rời đi.
Sau khi tiễn Bạch phu nhân đi, Lao phi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tên thám tử nước Liêu kia hẳn là do Trưởng công chúa Hoa An sắp xếp, thứ lục soát được trên người gã hẳn là trâm vàng hồ điệp tượng trưng cho thân phận của Tiêu trắc phi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, bước tiếp theo của phủ Kinh Triệu chính là đến phủ Vĩnh An Bá bắt người.
Lúc cả nhà Vĩnh An Bá bị bắt, Quý phi nhất định không thể ngồi yên, buộc phải ra mặt rửa sạch tội danh cho người nhà.
Vừa nghĩ tới chuyện thân phận của Quý phi bị vạch trần, Lao phi thấy phấn khích vô cùng.
Nàng mong chờ ngày đó đến.
Có lẽ vì quá hưng phấn nên Lao phi không thể nào ngủ trưa được.
Đầu óc nàng toàn là hình ảnh Quý phi bị xử tử.
Theo dự đoán của nàng, muộn nhất là ngày mai cả nhà Vĩnh An Bá sẽ bị quan binh bắt đi, sau đó sẽ đến lượt Quý phi vạch trần thân phận chứng minh trong sạch.
Nói cách khác, có lẽ ngày mai Quý phi sẽ bị bắt, không bao giờ quay lại nữa.
Lao phi quyết định đến thăm Quý phi.
Dù sao hai người cũng đã tranh đấu nhiều năm, còn một ngày cuối cùng, nàng phải đến tiễn Quý phi.
Lao phi dặn dò Liễu Nhứ.
“Thay y phục cho bổn cung, bổn cung muốn đến cung Vân Tụ.”
“Vâng.”
……
Mấy ngày nay, Lý phi bận viết bản thảo, không có thời gian chơi bài.
Các phi tần khác đến cung Vân Tụ chơi bài cũng thường đến vào buổi sáng, hiếm khi đến buổi chiều.
Vì vậy khi Lao phi đến cung Vân Tụ, cả cung Vân Tụ rất yên tĩnh.
Lúc này Tiêu Hề Hề đang ngủ trưa, không vui khi bị đánh thức.
Nàng ngồi trên giường, má phồng lên vì giận như cá nóc nhỏ.
Bảo Cầm vừa lau mặt cho nàng, vừa giải thích.
“Lao phi đã chờ ở trắc điện rồi, người không thể cứ để người ta đợi như vậy, không lịch sự cho lắm.”
Tiêu Hề Hề lầu bầu “Trưa nắng chang chang sao nàng ta không đi ngủ, chạy tới tìm ta làm gì?”
Bảo Cầm “Chuyện này thì nô tỳ không biết, nhưng nhìn dáng vẻ nàng ta hình như có chuyện gì vui lắm.”
Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Bảo Cầm giúp Tiêu Hề Hề mặc váy.
Nhu quần màu tre xanh kết hợp với áo dài tay trắng sẫm, thắt lưng tua rua dài đến tận gấu váy.
Chiết Chi mở hộp trang sức lấy vòng cổ thạch anh đeo vào cổ Quý phi.
Tiêu Hề Hề ngồi trước bàn trang điểm mặc các nàng làm, ngáp dài không ngừng.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không mà Bảo Cầm tình cờ cài trâm vàng hồ điệp vào búi tóc của Quý phi.
Con bướm trên trâm vàng được làm rất tinh xảo, đôi cánh của nó được làm cực kỳ mỏng, trên cánh khảm những viên hồng ngọc, chỉ cần cử động nhẹ, đôi cánh của con bướm sẽ dao động như tùy lúc có thể bay đi.
Hai mắt Tiêu Hề Hề khép hờ, chưa tỉnh ngủ hẳn, không chú ý cung nữ cắm gì vào đầu mình.
Lúc Bảo Cầm nói xong rồi thì Tiêu Hề Hề mơ màng đứng dậy, được người dìu đi.
Lao phi đã đợi ở trắc điện nửa canh giờ.
Bình thường nàng chắc chắn sẽ tức giận, nhưng hôm nay nàng rất vui, không giận chút nào.
Lúc thấy Quý phi bước ra, nàng lập tức tiến tới uyển chuyển hành lễ.
“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”
Để bày ra khí thế thắng lợi của mình, Lao phi còn cố ý ăn diện hơn.
Nhu quần đối khâm xanh nước biển thêu hoa sen trắng hồng, phần eo thắt chặt, trông rất mỏng manh.
Hàng mày vẽ cong cong, đôi môi thoa lớp son nhạt, trông không hề chói mắt nhưng lại có nét dịu dàng khiến người khác thấy thương.
Chỉ xét vẻ ngoài, nàng quả thật là mỹ nhân hiếm có.
Đặc biệt là khí chất yếu đuối của nàng có thể khởi dậy khát khao được che chở của mọi người.
Tuy nhiên, đầu óc Tiêu Hề Hề lúc này chỉ toàn nghĩ cách đuổi người đi để mau quay về ngủ bù, không hề có lòng dạ thưởng thức mỹ nhân.
Nàng lười biếng nói “Không cần đa lễ.”
Lao phi đứng thẳng lên, đang định nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt nàng từng chút mở to, con ngươi khẽ run lên.
Máu khắp người như đông cứng lại, nàng đứng chết trân tại chỗ.
Tiêu Hề Hề không nhận ra nàng kỳ lạ, đi vòng qua nàng, ngồi xuống ghế chính.
Lao phi vẫn đứng đó, ánh mắt di chuyển theo động tác của Quý phi.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng đều dán chặt vào Quý phi.
Nói chính xác hơn thì là dán chặt vào trâm vàng hồ điệp cắm trong búi tóc của Quý phi.
Lúc đầu, Lao phi còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nàng nhìn chằm chằm vào nó để chắc chắn mình không hoa mắt.
Đó chính là trâm vàng hồ điệp!