Cổng Tuyên Đức đã phong tỏa, canh gác nghiêm ngặt trong và ngoài cổng thành.
Mọi người ra vào cổng thành đều tra xét nghiêm ngặt.
Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử, theo nội quy trong cung, nàng không được phép rời cung khi chưa có lệnh.
Nếu nàng bị bắt lúc rời thành, chắc chắn sẽ bị buộc tội tự ý rời cung.
Điều quan trọng nhất là một khi bị bắt, nàng sẽ không có cách nào tìm được Thái tử.
Tiêu Hề Hề vén rèm nhìn ra ngoài, thấy gần cổng thành toàn là quan binh.
Nàng nhỏ giọng hỏi “Những người đó là ai?”
Triệu Hiền giải thích “Là người của Tuần Phòng Ti thuộc Binh bộ.”
Tiêu Hề Hề “Cũng tức là, bọn họ là thuộc hạ của Tần Trọng.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề trong lòng bội phục, không hổ là Binh bộ Thượng thư, phản ứng nhanh thật.
Nàng vừa trốn thoát, ông ta đã phái người truyền tin đến Tuần Phòng Ti phong tỏa cổng Tuyên Đức.
Triệu Hiền thấy vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, nhỏ giọng nói “Hay để thần sai người đến cổng thành khác xem thử?”
Tiêu Hề Hề đáp “Ừm.”
Mười mấy Ngọc Lân vệ tách ra, đi đến các cổng thành khác kiểm tra.
Triệu Hiền đánh xe ngựa tới y quán.
Tiêu Hề Hề vẫn mặc y phục cung phi, quá bắt mắt ở trên phố.
Triệu Hiền để nàng ở trong xe ngựa, hắn một mình đến y quán mua thuốc.
Một lúc sau, Triệu Hiền quay lại, còn dẫn theo một người quen là Lệ Khinh Ngôn.
Gần đây, Lệ Khinh Ngôn có hơi nóng trong người, định đến y quán mua ít thuốc giải nhiệt, không ngờ lại gặp Triệu Hiền ở đây.
Lệ Khinh Ngôn rất ngạc nhiên, Thái tử đã bị đuổi đến hoàng lăng, sao Triệu Hiền vẫn còn ở đây?
Theo lý mà nói, Triệu Hiền phải đi theo Thái tử mới đúng.
Dù Hoàng đế chỉ lệnh một mình Thái tử đến hoàng lăng, nhưng với thân thủ của Triệu Hiền, muốn âm thầm đi theo không khó chút nào.
Vì tò mò nên Lệ Khinh Ngôn chủ động chào hỏi Triệu Hiền.
Triệu Hiền do dự một lúc mới nói với Lệ Khinh Ngôn chuyện của Tiêu trắc phi.
Bây giờ bọn họ cần người giúp lẻn ra khỏi thành.
Lệ Khinh Ngôn quả nhiên là một lựa chọn tốt.
Lệ Khinh Ngôn nghe xong, lập tức đi theo hắn tìm Tiêu trắc phi, bằng lòng giúp bọn họ rời thành.
Tiêu Hề Hề tự băng bó vết thương cho mình.
Mười mấy Ngọc Lân vệ ra ngoài dò thám tin tức lần lượt quay về.
Bọn họ đã điều tra, người của Tuần Phòng Ti cũng đóng quân ở các cổng thành khác, mỗi người rời thành sẽ bị thẩm vấn nghiêm ngặt.
Lệ Khinh Ngôn nói “Chỉ một mình thần không thể thuận lợi rời thành, chúng ta cần một khác trợ giúp.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Ai?”
“Anh vương.”
……
Lệ Khinh Ngôn nhiệt tình mời Anh vương ra thành cưỡi ngựa uống rượu.
Lạc Dạ Thần vừa hay rảnh rỗi, thêm chuyện y muốn lôi kéo Lệ Khinh Ngôn nên lập tức đồng ý.
Y thay đồ rồi ra ngoài, mời Lệ Khinh Ngôn cùng lên đường.
Lệ Khinh Ngôn lên xe ngồi xuống.
Trong xe ngựa ngoài y, còn có Tiêu Hề Hề.
Y cố giữ khoảng cách giữa mình và Tiêu trắc phi, trầm giọng nói “Tình huống cấp bách, mong nương nương chịu khó một chút.”
Tiêu Hề Hề nói không sao cả.
Vết thương của nàng chảy máu rất nhiều, cộng thêm nửa ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, đầu nàng hơi choáng.
Cơ thể nàng muốn ngủ, nhưng tâm trí nàng vẫn tập trung cao độ.
Nàng biết bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi.
Triệu Hiền và các Ngọc Lân vệ khác ăn mặc như gia đinh theo sau xe ngựa.
Để tránh bị Lạc Dạ Thần phát hiện, bọn họ luôn cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể.
May thay Lạc Dạ Thần là kiểu người thần kinh thô, không nhận thấy điều gì kỳ lạ về những người phía sau.
Khi đội xe ngựa đến gần cổng Tuyên Đức thì bị người của Tuần Phòng Ti chặn lại.
Tuần Phòng Ti muốn khám xét xe ngựa của bọn họ.
Lệ Khinh Ngôn vén rèm xe lên, nói với người bên ngoài.
“Trong xe chỉ có mình ta, không có ai khác.”
Người của Tuần Phòng Ti không tin, phải đích thân kiểm tra mới thôi.
Kiên nhẫn của Lạc Dạ Thần vốn rất ít, khi thấy người của Tuần Phòng Ti lảm nhảm càng làm y mất kiên nhẫn hơn.
Y tức giận nói “Các ngươi dựa vào đâu mà lục soát người của bổn vương đưa tới? Lẽ nào các ngươi đang nghi ngờ bổn vương sao?”
Người của Tuần Phòng Ti nhanh chóng chắp tay xin lỗi.
“Hạ quan không dám!”
Lạc Dạ Thần “Nếu không dám thì mau cút đi!”
Anh vương nổi tiếng nóng nảy, nếu nổi giận thật thì chuyện gì cũng dám làm, người của Tuần Phòng Ti không dám đắc tội, chỉ đành tránh đường.
Lạc Dạ Thần không nhìn bọn họ nữa, cưỡi ngựa ra khỏi cổng Tuyên Đức.
Cỗ xe ngựa và những người khác theo sau.
Sau khi đi được một khoảng nhất định, chắc chắn người của Tuần Phòng Ti không thể đuổi kịp, Lệ Khinh Ngôn mới cho dừng xe.
Y chắp tay với Tiêu Hề Hề.
“Lát nữa thần còn phải về thành nên chỉ có thể tiễn người đến đây, chúc người thượng lộ bình an, sớm gặp lại Thái tử.”
Tiêu Hề Hề nói lời cảm tạ.
Lệ Khinh Ngôn nhảy xuống xe ngựa.
Lạc Dạ Thần ngạc nhiên khi thấy y xuống xe “Ngươi xuống xe làm gì? Chúng ta còn chưa đến nơi.”
Lúc này, rèm xe vén lên, Tiêu Hề Hề thò đầu ra ngoài.
Nàng cười rạng rỡ với Lạc Dạ Thần.
“Vương gia, đã lâu không gặp.”
Lúc Lạc Dạ Thần thấy nàng như thể gặp ma, bị dọa sợ suýt nữa ngã ngựa.
Y sợ hãi hét lên “Sao … sao cô lại ở đây?!”
Tiêu Hề Hề “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là người không biết mà thôi, vừa rồi nhờ có người giúp đỡ, chúng ta mới có thể thuận lợi ra khỏi thành, ân tình này, ta sẽ ghi nhớ, sau này có cơ hội ta sẽ báo đáp người.”
Lạc Dạ Thần nhớ lại chuyện vừa nãy ở cổng Tuyên Đức, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Thì ra người mà Tuần Phòng Ti muốn bắt chính là cô!”
Sau đó y nhìn Lệ Khinh Ngôn, tức giận hỏi.
“Các ngươi lại bắt tay lợi dụng ta!”
Lệ Khinh Ngôn chắp với Lạc Dạ Thần “Xin lỗi.”
Lạc Dạ Thần bực bội, nhân tài mà y nhìn trúng lại giúp đỡ Thái tử.
Thể diện của y phải đặt ở đâu?!
Y không muốn ở lại đây nữa nên giật dây cương, cưỡi ngựa chạy đi.
Triệu Hiền dẫn ngựa về phía trước, chắp tay hành lễ.
“Đa tạ Lệ đại nhân giúp đỡ.”
Lệ Khinh Ngôn chắp tay lại “Triệu tướng quân không cần khách khí.”
Triệu Hiền giao ngựa cho Lệ Khinh Ngôn, ngồi lên xe ngựa tiếp tục chạy đi.
Các Ngọc Lân vệ khác cũng cưỡi ngựa theo sát.
Lệ Khinh Ngôn cầm dây cương đứng bên đường, nhìn xe ngựa chạy ngày càng xa.
Khi không còn nhìn thấy nữa, Lệ Khinh Ngôn mới nhìn đi chỗ khác, lên ngựa quay về.
Hoàng lăng cách Thịnh Kinh không xa.
Bọn họ đi theo quan đạo một canh giờ thì thấy một tảng đá có khắc dòng chữ lăng mộ hoàng gia.
Bên ngoài hoàng lăng có hai thị vệ cấm quân canh gác, khi thấy xe ngựa đến gần, lập tức hét lớn.
“Nơi này là hoàng lăng, người khác không được tới gần, mau đi đi!”
Hai Ngọc Lân vệ xuống ngựa không nói một lời, đánh hai thị vệ cấm quân bất tỉnh.
Dưới chỉ huy của Triệu Hiền, Ngọc Lân vệ trói hai thị vệ đưa đến trạm gác giam lại.
Tiêu Hề Hề bước vào hoàng lăng, phát hiện nơi này không chỉ an tĩnh mà còn hoang vắng.
Khi bước vào trong có cảm giác như thế giới cách xa mình.