“Xin lỗi, chúng tôi không cố ý, mong Bộ cô nương thứ lỗi.”
Lạc Dạ Thần nghe tiếng nói ngoài cửa, biết có người đến trả quạt của mình nên vội đi ra ngoài.
Thành Thịnh Kinh chỉ có bao lớn, Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên quen biết nhau, nhưng hoàn toàn trái ngược về tính cách, sở thích và quan hệ xã hội.
Vì vậy mà hai người thường nhìn nhau không thuận mắt, trước đó từng có hai lần mâu thuẫn.
Lạc Dạ Thần không ngờ lại gặp nàng ở đây nên sắc mặt tức thì thay đổi, bực bội nói.
“Đây là quạt gấp của bổn vương!”
Y giơ tay giật lại chiếc quạt.
Bộ Sanh Yên tránh tay y trước.
Nàng nhướng mày nói “Thì ra là ngươi ném quạt.”
Nàng đánh giá Lạc Dạ Thần từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.
“Ta chỉ biết nữ tử thích ném đồ vào người Trạng Nguyên, không ngờ một nam nhân như ngươi cũng có sở thích này, sở thích của ngươi cũng đặc biệt đấy.”
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận “Ta không có ném đồ lên người Trạng Nguyên, cô đừng có bôi nhọ ta, ta không có hứng thú với nam nhân!”
Bộ Sanh Yên cười khúc khích nói “Làm mà không nhận, không có trách nhiệm, có còn là nam nhân không?”
Lạc Dạ Thần không chịu đựng được việc bị coi thường.
Y vừa nghe xong, lập tức nổ tung.
“Bộ Sanh Yên, cô dựa vào đâu mà nói ta như vậy? Chuyện ta không có làm, tại sao ta phải nhận?”
Bộ Sanh Yên xoa xoa lỗ tai, lười biếng nói “Ngươi lớn tiếng thế làm gì? Sợ người khác không biết ngươi có hứng thú với nam nhân à?”
Lạc Dạ Thần tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.
Y nghiến răng nghiến lợi “Cô còn nói bậy thêm một câu nữa xem, cô tưởng ta không đánh nữ nhân sao?”
Bộ Sanh Yên cười nhạo nói “Kiểu như ngươi, một mình ta chấp ba.”
“Con nhóc thối, cô dám xem thường ta!” Lạc Dạ Thần quát hai thị vệ bên cạnh “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt con nhóc này lại cho bổn vương!”
Y bị Thái tử và Tiêu trắc phi bắt nạt thì thôi đi, bây giờ cả con nhóc này cũng dám bắt nạt y, xem y là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp thật đấy à?!
Thị vệ lập tức ra tay, bắt lấy Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên không hề hoảng sợ, rút roi da giắt ngay thắt lưng, bắt đầu đánh với hai thị vệ.
Tuy nàng là nữ tử nhưng thân thủ dứt khoát nhanh gọn, một chọi hai nhưng không hề yếu thế.
Chưởng quầy vội chạy tới, sợ hãi hét lên.
“Đừng đánh nữa, tổ tông của tôi ơi, cầu xin các người đừng đánh nữa!”
Tiều Hề Hề chạy ra cửa xem náo nhiệt.
Sau khi nàng nhìn rõ dung mạo của nữ tử áo đỏ, không khỏi khen một câu.
“Một tỷ tỷ thật xinh đẹp!”
Lạc Dạ Thần giận dữ chửi rủa “Đẹp cái con khỉ! Cô ta chỉ là một bà điên ngang ngược không nói lý lẽ, sau này ai cưới cô ta, chắc chắn kiếp trước rất thất đức!”
Sắc mặt Tiêu Hề Hề phức tạp nhìn y “Có vài lời không nên nói quá sớm.”
Chung quy nơi đây là tửu lâu, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, lỡ có người vô tội bị thương thì không hay, theo lệnh của Thái tử, Triệu Hiền kịp thời ra tay ngăn chặn cuộc chiến.
Bộ Sanh Yên thấy thân thủ của Triệu Hiền lợi hại, nàng không phải đối thủ của hắn, thức thời thu roi lại, liếc nhìn Lạc Dạ Thần, khinh thường nói.
“Bản thân đánh không lại, thì sai người khác giúp, cả đời ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này.”
Lạc Dạ Thần chưa kịp phản bác, nàng đã ném chiếc quạt gấp, vừa hay trúng đầu Lạc Dạ Thần.
Cú đập khiến trán Lạc Dạ Thần đau nhức.
Y vội đỡ lấy chiếc quạt rơi xuống, đau đớn hít thở.
Bộ Sanh Yên không nhìn y nữa, quay người tiêu sái rời đi.
Lạc Dạ Thần hét sau lưng nàng.
“Con nhóc thối, cô chờ đó cho bổn vương, sau này bổn vương nhất định đánh cô rụng răng!”
Đáp lại y là tiếng cười khúc khích của Bộ Sanh Yên.
Tiếng cười đó mang theo sự châm chọc rõ ràng, dù nhìn từ xa cũng khiến người ta cảm nhận được sự khinh thường của nàng với Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần hung hăng niệm ‘Bộ Sanh Yên’ nhiều lần, như thể y sắp nghiền nát hai chữ này với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Thù hôm nay, ngày sau nhất định phải trả gấp đôi!
Nhận ra xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, Lạc Dạ Thần liếc mắt “Nhìn gì mà nhìn? Có tin bổn vương móc mắt các ngươi không!”
Mọi người sợ hãi vội lùi lại, không dám nhìn nữa.
Bữa cơm hôm nay làm Lạc Dạ Thần thấy tức nghẹn.
Y không muốn ở lại đây nữa, qua loa chắp tay với Thái tử.
“Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Nói xong y dắt đám thị vệ bước nhanh xuống lầu.
Tiêu Hề Hề trở về bàn ngồi, vừa ăn vừa tò mò hỏi.
“Bộ Sanh Yên đó là ai? Trông có vẻ rất lợi hại.”
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói “Nàng là con gái của Định Viễn Hầu, trước đây sống ở biên cương với Định Viễn Hầu một thời gian dài, có lẽ bị ảnh hưởng phong tục vùng biên cương, tác phong không giống với quý nữ trong kinh.”
Tiêu Hề Hề ranh mãnh cười “Ta vừa quan sát tướng mạo của Bộ Sanh Yên, phát hiện một chuyện rất thú vị.”
Lạc Thanh Hàn “Hửm?”
Tiêu Hề Hề “Xem tướng mạo thì Bộ Sanh Yên và Anh vương có tướng phu thê.”
Lạc Thanh Hàn hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, ngoài ra hắn không có phản ứng nào khác.
Hắn chưa từng quan tâm đến chuyện riêng của người khác.
Nhưng Thường công công bên cạnh không khỏi nghĩ nhiều một chút, với tính cách của Anh vương và Bộ Sanh Yên, nếu hai người này thành đôi thật, cuộc sống ngày sau sẽ rất náo nhiệt.
Ăn uống xong, Tiêu Hề Hề kéo Thái tử dạo phố.
Tình cờ có một tiệm mứt hoa quả mới mở trên phố, không chỉ được ăn thử miễn phí mà còn mua một cân tặng một cân.
Một người ăn hàng như Tiêu Hề Hề đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Nàng kéo Thái tử vào tiệm mứt hoa quả.
Trong tiệm có rất nhiều khách, xung quanh toàn là người.
Lạc Thanh Hàn không thích môi trường đông đúc này, không khỏi cau mày.
Tiêu Hề Hề thử mấy loại mứt hoa quả, cảm thấy loại nào cũng ngon, nàng không biết nên chọn loại nào nên quyết định mua hết, mỗi loại nàng thích đều mua một cân.
Khách quá nhiều, còn rất nhiều người xếp hàng chờ tính tiền, Tiêu Hề Hề chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc chờ, nàng nhịn không được nên thử thêm vài loại mứt hoa quả.
Vì có đồ ăn ngon, bảo nàng đợi một lát cũng đáng.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng việc dành thời gian xếp hàng dài như vậy chỉ để mua vài cân mứt hoa quả không hề thỏa đáng, với ngần ấy thời gian, hắn có thể làm được những chuyện khác có ý nghĩa hơn.
Ngay lúc lông mày hắn nhíu ngày càng chặt, một miếng mứt hoa quả đột nhiên bị nhét vào miệng hắn.
Tiêu Hề Hề mong đợi hỏi “Ngọt không?”