“Ta thích chàng không phải là chuyện thiên hạ đều biết sao?”
Uất Cửu chăm chăm nhìn nàng một lúc.
Ngay lúc Tiêu Hề Hề nghĩ gã sẽ còn nói gì nữa thì gã chỉ cười khẽ.
Nụ cười đó rất kỳ lạ, giống như tự ti lại giống như khinh thường.
Tiêu Hề Hề lười để ý đến gã.
Nàng lấy đao nhỏ trong tay áo ra, trên lưỡi đao vẫn còn vết máu đỏ tươi.
Đây là máu của Thiên Yển chân nhân.
Không biết Tiêu Hề Hề nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên duỗi ngón tay lau nhẹ vết máu trên lưỡi đao.
Đầu ngón tay nàng dính một vệt máu.
Nàng nhìn chằm chằm vệt máu trên đầu ngón tay một lúc, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi.
“Ngươi có biết sinh thần bát tự của Thiên Yển chân nhân không?”
Uất Cửu không trả lời, hỏi ngược lại “Cô nghĩ với tính cách đa nghi của lão, lão sẽ nói người khác biết chuyện quan trọng như vậy sao?”
Gã nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mặt “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn xem cho lão một quẻ.”
Uất Cửu khó hiểu “Lão đã chết rồi, cô còn xem quẻ cho lão làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta cứ cảm thấy lão sẽ không chết dễ như vậy, ta muốn xem cho lão một quẻ, xem lão có chết thật hay không.”
Khi xem quẻ cho người khác, tốt nhất là dùng sinh thần bát tự, nếu không cũng có thể dùng máu.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, nhanh chóng xem một quẻ.
Một lúc sau nàng từ từ mở mắt.
Uất Cửu hỏi “Thế nào?”
Tiêu Hề Hề “Từ quẻ bói cho thấy, chủ nhân của máu này đã chết thật rồi.”
Uất Cửu thở phào nhẹ nhõm, cười giễu nói “Đừng có đa nghi nữa.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng theo tính toán của ta, chủ nhân của máu này không phải là Thiên Yển chân nhân.”
Nụ cười trên mặt Uất Cửu cứng đờ.
Gã khó tin mở to mắt “Ý cô là, Thiên Yển chân nhân bị cô giết vừa nãy là tên giả mạo?”
……
Phía bên kia huyện nha, cửa thư phòng bị đẩy ra từ bên trong.
Thiên Yển chân nhân mặc đạo bào xám trắng chậm rãi bước ra ngoài.
Bộ dạng của lão vẫn gầy gò với mái tóc bạc phơ, do vết thương chưa lành nên sắc mặt lão nhợt nhạt, con ngươi ảm đạm, trong tay cầm phất trần trắng bạc, khí chất vẫn như thế ngoại cao nhân đầy tiên phong đạo cốt.
Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đang chờ.
Gã tên La Đại, là đứa con lớn nhất trong số những đứa trẻ được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi, cũng là người trung thành với Thiên Yển chân nhân nhất.
Đồng thời gã là người duy nhất biết Thiên Yển chân nhân có thế thân.
Thiên Yển chân nhân không chỉ đa nghi mà còn cực kỳ thận trọng, lão không chỉ đào vài mật đạo trong huyện Du Môn để đề phòng trường hợp khẩn cấp, còn chuẩn bị trước một thế thân.
Thế thân đó là một trong những đứa con nuôi của lão.
Thế thân chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, cả La Đại cũng chỉ biết về sự tồn tại của thế thân, nhưng cũng chưa từng thấy dung mạo thật sự của thế thân đó.
Thật ra thế thân đó không giống với Thiên Yển chân nhân, có thể nói ngoại hình của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng đây không phải chuyện gì lớn, vì Thiên Yển chân nhân có rất nhiều cổ Hóa Dung.
Chỉ cần thế thân đó uống cổ Hóa Dung thì có thể biến thành hình dáng của Thiên Yển chân nhân.
Cộng thêm quá trình huấn luyện đào tạo lâu dài, dù là lời nói hành động hay phong thái của thế thân đó gần như giống hệt Thiên Yển chân nhân.
Dù thông minh như Uất Cửu cũng không thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai người.
Nhìn thấy Thiên Yển chân nhân thật xuất hiện, La Đại lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến môn chủ!”
Thiên Yển chân nhân ho hai tiếng.
Một tiểu đồng lập tức tiến tới khoác cho áo choàng lông hạc trắng xám cho lão.
Lão khàn giọng hỏi “Thế thân của ta chết rồi à?”
La Đại thành thật trả lời.
“Đúng vậy, thế thân của ngài đã bị Quý phi và Uất Cửu giết chết, hai người trốn vào hoa viên ở hậu viện, địa hình hoa viên phức tạp, người của chúng ta đang tìm kiếm bọn chúng khắp nơi.”
Thiên Yển chân nhân lại ho hai tiếng.
La Đại lo lắng nói “Thương thế của ngài ……”
Thiên Yển chân nhân hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu trong người, khàn giọng nói “Không sao, ngươi gọi tất cả người đang ở hoa viên trở về.”
La Đại khó hiểu “Tại sao? Chúng ta mặc kệ Quý phi và Uất Cửu sao?”
Thiên Yển chân nhân “Tiểu Cửu là một đứa bé rất thông minh, dùng cách thông thường rất khó tìm được nó, huống chi chúng ta hiện giờ không có nhiều thời gian lãng phí với bọn chúng.”
Khi nhắc tới Uất Cửu, lão tỏ ra không hề tức giận, giọng điệu thậm chí còn đầy bao dung, giống như một trưởng bối tốt bụng bao dung cho đứa trẻ mắc lỗi.
Nhưng La Đại biết môn chủ ghét nhất là phản bội. Bây giờ Uất Cửu dám giúp người ngoài đối phó với môn chủ, thậm chí còn giết chết thế thân được môn chủ huấn luyện cẩn thận, chắc chắn môn chủ rất căm hận Uất Cửu.
Chỉ cần Uất Cửu bị bắt, môn chủ nhất định sẽ khiến gã sống không bằng chết.
La Đại thận trọng hỏi.
“Theo ý của ngài thì chúng ta nên làm sao mới có thể bắt được cả hai trong thời gian ngắn nhất?”
Thiên Yển chân nhân khẽ cười “Đi đốt toàn bộ hoa viên, nếu bọn chúng không muốn bị thiêu sống, nhất định phải ra khỏi hoa viên.”
La Đại chợt hiểu ra “Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ làm ngay!”
……
Trong hang động.
Uất Cửu đã đứng dậy.
Gã tiện tay xé hai mảnh vải trên người, băng bó hai bàn tay bị thương của mình, để ngăn máu tiếp tục chảy.
Tiêu Hề Hề nằm ở cửa hang, thò đầu nhìn ra ngoài.
Không thấy một bóng người nào.
Cả hoa viên yên tĩnh đến lạ thường.
Nét mặt Uất Cửu nghiêm túc, không còn lười nhác.
Theo hiểu biết của gã về Thiên Yển chân nhân, lão sẽ không dễ dàng đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, nói cách khác, “Thiên Yển chân nhân” dễ dàng lộ diện trước mặt gã và Tiêu Hề Hề có khả năng chỉ là một thế thân.
Chẳng trách, dù Thiên Yển chân nhân biết rõ hành tung trong nửa tháng qua của mình có vấn đề nhưng vẫn không tìm hiểu sâu, còn cho gã ở lại bên cạnh.
Hóa ra Thiên Yển chân nhân đó chỉ là thế thân.
Bọn họ giết chỉ là thế thân.
Còn Thiên Yển chân nhân thật vẫn đang nấp trong bóng tối, có lẽ lúc này lão đã nghĩ ra thủ đoạn độc ác nào đó, chuẩn bị giết cả hai.
Nếu Uất Cửu và Tiêu Hề Hề còn tiếp tục trốn ở đây, rất có thể bọn họ sẽ bị bắt.
Bọn họ cần phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, Tiêu Hề Hề và Uất Cửu rời hang động, cố tìm kiếm một lối đi không ai biết.
Điều kỳ lạ là dọc đường không hề nhìn thấy người của Thiên Môn.
Cả hoa viên im lặng đến đáng sợ.
Càng yên tĩnh, Tiêu Hề Hề lại càng thấy bất an.
Đúng lúc này.
Mùi khói ngột ngạt xộc vào mũi bọn họ.
Cả hai kiềm không được ho khan.
Khi ngẩng đầu lên, một ngọn lửa dữ dội đã bùng cháy cách đó không xa.
Lúc này trời đã tối, ngọn lửa bốc lên trời, nhảy múa điên cuồng trong gió lạnh. Ngọn lửa lan nhanh, ánh lửa gần như biến đêm thành ngày.