Y một lần viết hơn mười tờ giấy.
Lạc Dạ Thần ném bút đi, vừa xoa xoa cánh tay, vừa ầm ĩ nói.
“Ta không viết nữa! Cổ tay ta đau quá!”
Tiêu Hề Hề cầm tờ giấy trước mặt y lên, vừa nhìn trang đầu tiên, nàng không khỏi cau mày.
“Chữ của ngài cũng xấu quá đó?”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Ta bẩm sinh chỉ biết viết chữ kiểu này, cô nhìn không được thì cô viết đi!”
Tiêu Hề Hề nghẹn họng.
Chữ của nàng thật ra không đẹp hơn Lạc Dạ Thần là bao.
Tiêu Hề Hề “Bỏ đi, bỏ đi, xem như ta chưa nói.”
Học sinh kém sao phải làm khó học sinh kém chứ?
Nàng đọc hết nội dung trên mười tờ giấy, nội dung không sai, nhưng mắc rất nhiều lỗi chính tả.
Tiêu Hề Hề cầm bút khoanh tròn lỗi chính tả.
“Lúc về ngài sửa lại mấy lỗi chính tả này, sau đó mở rộng cốt truyện, rồi đóng thành cuốn, thế là xong.”
Lạc Dạ Thần kinh ngạc nói “Còn phải mở rộng? Tại sao? Cốt truyện này không phải ổn rồi sao?”
Tiêu Hề Hề “Đây chỉ là cốt truyện phác thảo, ngài phải dựa theo phác thảo mà mở rộng cốt truyện, giống như một cái cây lớn, ta đã vẽ thân cây cho ngài, ngài tự mình thêm cành lá đi.”
Vẻ mặt Lạc Dạ Thần lập tức trầm xuống.
“Sao phiền thế?!”
Tiêu Hề Hề vỗ vỗ vai y “Cố lên, ta tin ngài.”
Lạc Dạ Thần chán nản.
Rõ ràng y đã rời Thái Học nhiều năm, vậy mà giờ y thấy mình như trở về Thái Học, bị phu tử ép làm bài tập về nhà.
Tại sao quanh đi quẩn lại vẫn không thể thoát khỏi xui xẻo phải làm bài tập về nhà?!
Lạc Dạ Thần cầm bản thảo rời hoàng lăng.
Tiêu Hề Hề gục xuống bàn, vừa uống trà vừa cảm thán.
“Dạy người ta viết truyện thật là mệt, ta nói gần như khô cả cổ.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ngày mai huynh ấy sẽ lại tới.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Tại sao?”
“Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
Tiêu Hề Hề bĩu môi nói “Lại úp mở.”
……
Buổi tối, Lạc Dạ Thần đang ngủ ngon thì đột nhiên bị tiếng ồn đánh thức.
Bên ngoài có người hét bắt trộm!
Lạc Dạ Thần lập tức tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của y sau khi tỉnh dậy là sờ ngực mình.
May quá, giáp kim tơ mềm vẫn còn.
Y thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cầm kiếm treo trên tường, mở cửa bước ra ngoài.
Khắp nơi trong vương phủ toàn là thị vệ, tình hình rất hỗn loạn.
Lạc Dạ Thần tốn rất nhiều công sức mới ổn định được tình hình, sau khi hỏi mới biết thị vệ tuần tra phát hiện có tiếng động trong thư phòng, mở cửa nhìn vào thì bắt gặp một hắc y nhân bịt mặt.
Hắc y nhân rải nắm bột làm thị vệ sợ hãi bịt miệng mũi rút lui.
Hắc y nhân nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, hiện giờ đã biến mất.
Lạc Dạ Thần lập tức ra lệnh lục soát cả phủ truy tìm tung tích tên trộm.
Thị vệ trong vương phủ tìm kiếm từng tấc đất.
Lạc Dạ Thần đến thư phòng.
Trong thư phòng có dấu hiệu lật tung rõ ràng.
Đầu tiên y mở ngăn bí mật sau giá sách, xác nhận ngân phiếu và khế đất vẫn còn, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Vật có giá trị nhất trong thư phòng là ngân phiếu và khế đất.
Vì ngân phiếu và khế đất vẫn còn nên những thứ khác có bị trộm cũng không sao.
Lạc Dạ Thần đóng ngăn bí mật lại, bắt đầu kiểm tra những thứ khác trong thư phòng.
Sau khi kiểm tra xong, y phát hiện mọi thứ trong thư phòng vẫn còn, ngoại trừ một thứ —
Đó là bản thảo y mang về từ hoàng lăng lúc sáng.
Lạc Dạ Thần đứng cạnh bàn, nơi vốn đang đặt bản thảo giờ đã trống không.
Y gãi đầu, không hiểu vì sao lại trộm bản thảo của mình?
Phải chăng vì tác phẩm của y quá xuất sắc nên tên trộm kiềm không được muốn lấy về xem kỹ?
Y sờ cằm thở dài.
“Không ngờ thẩm mỹ của tên trộm này rất được, nhưng tính cách lại chẳng ra sao, làm gì không được lại cứ phải làm trộm!”
Hôm sau tại Tĩnh Tâm Uyển.
Tiêu Hề Hề nhìn Anh vương lại xuất hiện trước mặt, nàng vô thức liếc nhìn Thái tử.
Hôm qua Thái tử nói hôm nay Anh vương lại đến, kết quả hôm nay Anh vương đến thật.
Chẳng lẽ Thái tử cũng học bói toán?
Lạc Thanh Hàn vẫn ngồi ở chỗ hôm qua, im lặng đọc sách, không quan tâm Anh vương lại đến.
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Sao vương gia lại đến nữa?”
Lạc Dạ Thần không vui “Giọng điệu ghét bỏ này của cô là có ý gì? Ta thấy hai người ở cái nơi khốn khổ này buồn chán quá nên mới cố ý tới thăm, cô không cảm kích thì thôi, lại còn tỏ thái độ!”
Tiêu Hề Hề nhìn tay y “Nếu ngài đến thăm chúng ta, sao không thấy mang theo quà? Đến làm khách mà đi tay không thì keo kiệt quá.”
Lạc Dạ Thần ghét người khác nói y keo kiệt.
Y trực tiếp lấy ngân phiếu trong túi đưa sang.
“Cho cô, muốn mua gì thì mua!”
Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhận ngân phiếu, vừa thấy ngân phiếu có mệnh giá năm mươi lượng, không khỏi cảm thán.
“Không hổ là Anh vương, chi tiền thật hào phóng!”
Lạc Dạ Thần mỉm cười tự hào.
Thứ khác thì không nhiều, y chỉ có nhiều tiền nhất!
Tiêu Hề Hề nhận ngân phiếu, đổi vẻ mặt ghét bỏ thành mỉm cười niềm nở.
“Vương gia mời ngồi, có muốn uống gì không? Ở đây có nước lạnh với nước sôi, ngài muốn uống gì?”
Lạc Dạ Thần cạn lời “Ta cho cô năm mươi lượng, cô lại cho ta uống nước sôi?”
Tiêu Hề Hề “Nếu ngài không thích nước sôi, thì có thể uống nước giếng, thời tiết đang nóng, nước giếng mát, giải nhiệt rất tốt.”
Lạc Dạ Thần “Ta không muốn uống gì hết, ta chỉ muốn cô giúp một chuyện.”
“Giúp gì?”
Lạc Dạ Thần kể ngắn gọn chuyện tối qua vương phủ bị trộm.
“Bản thảo của ta bị trộm rồi, tuy đã báo quan nhưng tạm thời chưa phá án được, cho nên ta đến tìm cô giúp, muốn cô kể lại cốt truyện hôm qua lần nữa.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Ai lại trộm bản thảo của ngài? Người này mù à?!”
Lạc Dạ Thần nheo mắt “Cô nói cái gì?”
Tiêu Hề Hề “Không có gì, ý là ta cũng không nhớ cốt truyện nữa.”
Lạc Dạ Thần không tin được “Sao có thể? Mới có một ngày, sao cô lại không nhớ nữa?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Không phải ngài cũng không nhớ à?!”
Hai học sinh kém trừng mắt nhìn nhau.
Sau một lúc.
Học sinh kém số một Lạc Dạ Thần hỏi “Vậy phải làm sao? Làm sao viết tiếp truyện của ta?”
Học sinh kém số hai Tiêu Hề Hề an ủi nói “Đừng sợ, ta có cách.”
“Cách gì?”
Tiêu Hề Hề mím môi, dùng ánh mắt ám chỉ Lạc Thanh Hàn ngồi cách đó không xa.
Tuy năng lực trí óc của hai học sinh kém này có hạn nhưng còn có một học sinh giỏi Thái tử ở đây, hắn nhìn nghe một lần là nhớ, nhất định vẫn nhớ cốt truyện hôm qua.
Lạc Dạ Thần hiểu ý nàng, nhưng y không muốn nhờ Thái tử giúp, như vậy quá mất mặt.