Bộ Sanh Yên “Ta không yên tâm về phụ thân ta.”
Về chuyện này, Lạc Dạ Thần sớm đã nghĩ xong, không do dự nói.
“Chúng ta đều sống trong thành Thịnh Kinh, cả thành cũng không lớn mấy, nếu muội không yên tâm về lão hầu gia, thì lúc nào cũng có thể về hầu phủ thăm ông ấy. Nếu sức khỏe lão hầu gia không tốt, ta có thể giúp ông ấy mời thái y. Nhà ta còn buôn bán dược liệu, nếu thiếu dược liệu gì thì ta có thể nhờ nhà ngoại tổ phụ tìm giúp.”
Bộ Sanh Yên nghe mấy lời đầu không có phản ứng gì, nhưng nghe về sau, nàng không khỏi quay đầu ngơ ngẩn nhìn y.
Nàng ngạc nhiên, xúc động và có những cảm xúc khó tả.
“Tại sao huynh lại nhượng bộ với ta như vậy?”
Lạc Dạ Thần gãi đầu “Coi như ta báo đáp ân tình của muội đi. Dù sao trước đây muội vì cứu ta mới bị gãy chân. Mà ta còn ôm muội ở trước mặt mọi người đi tìm cứu viện. Rất nhiều người đã nhìn thấy ta ôm muội, ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu sau này chúng ta thành thân thì không sao. Nhưng nếu chúng ta không thành thân, chuyện đó chắc chắn sẽ tổn hại thanh danh của muội. Dù sao sớm muộn gì ta cũng lấy vợ, muội cũng không thể ở hầu phủ cả đời. Nếu đã như vậy, hay là chúng ta thử một chút đi?”
Bộ Sanh Yên mím môi, thấp giọng nói “Ta cả đời có thể không thành thân, ta không quan tâm người khác nghĩ gì.”
Lạc Dạ Thần hỏi lại “Còn phụ thân muội thì sao? Ông ấy già rồi, muội đành lòng để ông ấy cứ lo lắng chuyện của muội sao?”
Bộ Sanh Yên không thể nói gì.
Tiêu Hề Hề nằm tựa trên cửa sổ, nhàn nhã nói.
“Bộ cô nương, ngài ấy bằng lòng viết truyện cho cô, vậy nên cô cho ngài ấy một cơ hội đi!”
Bộ Sanh Yên ngạc nhiên.
Đầu tiên nàng nhìn Tiêu Hề Hề trên lầu, sau đó nhìn Lạc Dạ Thần.
“Số truyện đó là do huynh viết?”
Mặt Lạc Dạ Thần đột nhiên đỏ bừng.
Y không ngờ chuyện viết truyện lại bị vạch trần ngay lúc này, trong lòng y vừa xấu hổ vừa bực bội.
Dù có bị người khác vạch trần, y vẫn cố giữ thể diện của Anh vương, gân cổ lớn tiếng nói.
“Là ta viết đó thì sao? Lẽ nào muội còn muốn trả hàng? Ta nói muội biết, không thể nào! Truyện mà ta đã tặng, không được đổi trả!”
Bộ Sanh Yên kiềm nén không bật cười, do dự giằng xé bất an trong lòng đều được xóa bỏ.
Thay vào đó là một chút cảm động, một chút mong đợi.
“Sao huynh ngốc thế?”
Lạc Dạ Thần không cảm thấy mình ngốc.
Y định đáp lại, nhưng chưa kịp nói thì thấy Bộ Sanh Yên đưa tay cầm bánh.
Lạc Dạ Thần sửng sốt.
Bộ Sanh Yên cười nói, một tay cầm nạng, một tay cầm bánh.
“Dù chữ của huynh xấu, nhưng nội dung khá thú vị, ta muốn biết kết cục câu chuyện, huynh đừng ngừng viết giữa chừng.”
Tuy có lúc Lạc Dạ Thần rất ngốc, cũng có lúc ngứa đòn.
Nhưng y là người đầu tiên sẵn lòng viết truyện cho nàng.
Từng chữ viết hết bao nhiêu cuốn truyện đó chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi, Lạc Dạ Thần không phải người thích đọc sách viết chữ.
Y sẵn lòng ép mình làm những chuyện mình không thích để làm nàng vui.
Chuyện này đã là một chuyện rất hiếm thấy.
Bộ Sanh Yên kiềm không được muốn cùng y thử một chút.
Nếu y thật sự làm được những gì mình nói, cho nàng về nhà thăm phụ thân thường xuyên thì gả cho y cũng không sao.
Lạc Dạ Thần vẫn còn ngẩn người, chưa kịp hoàn hồn sau niềm vui tỏ tình thành công.
Lúc này, những cánh hoa từ trên trời rơi xuống.
Giống như tuyết bay lả tả xuống người họ.
Bộ Sanh Yên nhìn lên, thấy tiểu nương tử trên tầng hai đang rải cánh hoa.
Bên cửa sổ phòng riêng có hai chậu hoa hồng, mà lúc này đã bị Tiêu Hề Hề ngắt trụi.
Nàng vừa hát vừa bày vẻ rải cánh hoa.
“Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Ngày mai ta phải gả cho chàng rồi
Nếu không phải chàng hỏi ta
Nếu không phải chàng khuyên ta
Nếu không phải thời điểm thích hợp
Chàng khiến ta rung động …”
Lời bài hát này làm Bộ Sanh Yên càng đỏ mặt hơn.
Dù tính tình nàng phóng khoáng thẳng thắn nhưng cũng sẽ lộ ra chút nhút nhát xấu hổ của một người con gái.
Nàng đẩy Lạc Dạ Thần vẫn đang ngây người.
“Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào phòng đi.”
Lúc này Lạc Dạ Thần mới hoàn hồn lại, nhanh chóng đáp “Ờ ờ, vào phòng, vào phòng, chúng ta vào phòng!”
Lúc này y cảm giác như đang đứng trên mây, cả người mơ hồ, cực kỳ không chân thực.
Y bước được hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Bộ Sanh Yên.
“Muội đồng ý rồi phải không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bộ Sanh Yên đỏ bừng xấu hổ “Hoàng đế đã ban hôn, ta có thể từ chối sao?”
Lạc Dạ Thần tiến lên hai bước, lại hỏi “Vậy muội không muốn hủy hôn nữa phải không?”
Bộ Sanh Yên bị y hỏi đến phiền, tức giận nói “Rốt cuộc huynh có đi không?”
Lạc Dạ Thần bị mắng cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì.
Y dẫn đường, đưa nàng vào phòng dành riêng ở cuối cùng.
Bộ Sanh Yên đi lại khó khăn nên Lạc Dạ Thần chủ động đưa tay dìu nàng.
Lòng bàn tay y nắm vai nàng.
Chất liệu y phục mùa hạ khá mỏng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ lòng bàn tay y.
Khi cả hai ngồi xuống, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm bớt.
Chưởng quầy bưng ấm trà bước vào, vừa pha trà vừa ân cần hỏi.
“Hai vị muốn ăn gì?”
Lạc Dạ Thần không kịp suy nghĩ buột miệng nói “Bánh!”
Bộ Sanh Yên “……”
Nàng lặng lẽ đặt bánh trên tay lên bàn.
Chưởng quầy mỉm cười đáp lại “Ngoài bánh ra? Còn muốn gọi gì nữa không?”
Lạc Dạ Thần hỏi Bộ Sanh Yên muốn ăn gì.
Bộ Sanh Yên nói “Ta không kén ăn, gì cũng được.”
Lạc Dạ Thần nói với chưởng quầy.
“Vết thương của muội ấy vẫn chưa lành, cần ăn uống thanh đạm, mấy món không tốt cho vết thương thì đừng lên, còn lại thì ông tự xem mà làm đi.”
Chưởng quầy gật đầu liên tục, tỏ ý đã hiểu.
Khi chưởng quầy rời đi, Bộ Sanh Yên nói đầy ẩn ý.
“Đúng là không nhìn ra, huynh còn rất giỏi chăm sóc người khác, bình thường hay dùng chiêu này để dỗ dành các tiểu cô nương phải không?”
Lạc Dạ Thần khinh thường nói “Muội quá coi thường ta rồi, ta đường đường là Anh vương, trước nay chỉ có người khác dỗ dành ta, ta chưa từng dỗ dành người khác.”
Bộ Sanh Yến “Xem huynh có thể làm được gì!”
Lúc bữa sáng được bưng lên, Lạc Dạ Thần cố ý đẩy nồi bánh đến trước mặt Bộ Sanh Yên.
“Không phải muội muốn ăn bánh sao? Ăn nhiều một chút, nếu không đủ có thể gọi thêm!”
Bộ Sanh Yên nhìn nồi bánh nướng lớn trước mặt, chợt thấy hối hận vì vừa rồi nàng không nên dùng bánh để ví dụ.
Lạc Dạ Thần cầm một cái bánh lên bắt đầu ăn.
Vừa ăn sáng xong, chưởng quầy đã tới.
“Khởi bẩm vương gia, chúng ta gửi rượu và thức ăn đến phủ Kinh Triệu theo lệnh của ngài. Sau khi ngỗ tác kiểm tra đã xác định trong rượu và thức ăn không có thuốc.”
Lạc Dạ Thần cau mày “Nếu không có thuốc, tại sao vừa rồi Tạ Sơ Tuyết lại đột nhiên ngất xỉu?”
Bộ Sanh Yên cười nhạo.
“Người ta nói mình bị bỏ thuốc, thì huynh tin thật à? Não huynh bị khoét rỗng rồi à?”