Phía Nhiếp Trường Bình càng đơn giản hơn, một ly rượu độc mang tới, Dịch thừa chết ngay hôm đó.
Dịch thừa tuy chỉ là quan viên cấp thấp, nhưng dù gì vẫn thuộc người trong quan trường, một khi gã chết nhất định phải báo lên triều đình.
Nhiếp Trường Bình ghi nguyên nhân cái chết do sợ tội tự sát, về phần tại sao Dịch thừa sợ tội tự sát, trong hồ sơ ghi rất mơ hồ, có ý giấu đầu lòi đuôi.
Một khi tin này truyền ra, ai có đầu óc đều sẽ liên hệ đến chuyện Thái tử bị hành thích ở dịch trạm, tự nhiên sẽ đoán được nguyên nhân.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, sáng sớm ngày thứ ba, đội xe tập hợp tiếp tục đi về phía Nam dọc theo sông Di.
Đội ngũ hùng hậu ngàn người này thoạt nhìn vẫn như trước, xa giá của Thái tử vẫn còn, nhưng chỉ có số ít biết người ngồi trong xe không phải Thái tử, mà là một thế thân có dáng người giống Thái tử.
Thái tử thật đã cải trang lên thuyền buôn hướng về phía Nam.
Ban đầu Lạc Thanh Hàn chỉ định mang Tiêu Hề Hề và bốn thị vệ, nhưng tên khốn Nhiếp Trường Bình mặt dày đó nhất quyết đi theo hắn.
Nhiếp Trường Bình mang theo hai tiểu tư và hai thị vệ, vì thế bọn họ từ sáu người thành mười một người.
Lạc Thanh Hàn cải trang thành một thiếu gia giàu có du ngoạn phương Nam, Tiêu Hề Hề là đệ đệ của hắn, dù hai người chẳng giống nhau nhưng cả hai đều trông rất đẹp, đứng cùng nhau vô cùng bắt mắt.
Chỉ cần họ xuất hiện, sẽ luôn thu hút chú ý của nhiều người.
Các thuyền buôn xuôi dòng với tốc độ nhanh hơn so với di chuyển bằng xe ngựa.
Tiêu Hề Hề vừa lên thuyền, vì tò mò nên đứng trên sàn thuyền một lúc, sau đó rút về khoang thuyền tiếp tục đánh một giấc.
Nàng vẫn ở chung phòng với Lạc Thanh Hàn.
Thuyền buôn không cung cấp bữa ăn, hành khách chỉ có thể tự tìm cách giải quyết ba bữa mỗi ngày.
Thế nên nhóm người Lạc Thanh Hàn chỉ có thể ăn lương khô.
Loại màn thầu được làm bằng bột mì thượng đẳng vừa trắng vừa mềm, hương vị cũng rất được, nhưng đối với Thái tử Điện hạ đã quen dùng ngự thiện trong cung mà nói, thật sự rất khó nuốt.
Không chỉ Thái tử, Nhiếp Trường Bình cũng thấy khó ăn.
Nhưng không thể không ăn, phía trước còn cả một chặng đường dài, không thể chết đói được.
Tiêu Hề Hề sớm đã ăn hết đồ ăn nhẹ mà nàng mang theo, nàng cũng gặm màn thầu ăn cải muối với mọi người.
Nàng hẳn là người gặm màn thầu vui vẻ nhất trong số mọi người ở đây.
Nàng cắn một miếng màn thầu, gắp một miếng cải muối, ăn ngon lành.
Lạc Thanh Hàn đặt nửa cái màn thầu chưa ăn hết xuống, mặt không đổi sắc nói “Ta không ăn nổi nữa.”
Tiêu Hề Hề lo lắng nói “Người ăn ít quá, lát nữa sẽ đói đó.”
“Đói bụng rồi tính sau.”
Thấy hắn thật sự không muốn ăn nữa, Tiêu Hề Hề liền cầm màn thầu của hắn bắt đầu ăn, không hề có ý chê bai bánh bao đã bị ăn qua.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng ăn, nghĩ tới chuyện màn thầu này hắn mới vừa ăn, bây giờ nàng ăn nó, môi của hai người cắn cùng một chỗ …
Tâm trạng của hắn có hơi khó tả.
Nhiếp Trường Bình thấy Tiêu Tây gặm màn thầu hai má phúng phính, đáng yêu vô cùng, muốn đưa tay nhéo một cái.
Đáng tiếc Tiêu Tây đã là người của Thái tử rồi.
Nhiếp Trường Bình không dám chọc người của Thái tử, chỉ có thể tiếp tục gặm màn thầu.
Càng ăn càng khó nuốt, y ăn không nổi nữa, chỉ muốn ném nửa cái màn thầu còn lại đi.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Đây đều là lương thực, đừng lãng phí.”
Nhiếp Trường Bình không quan tâm “Chỉ là nửa cái màn thầu thôi, bình thường loại đồ ăn thấp kém này còn không xứng bày trên bàn.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y “Ăn hết đi.”