Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nhất đạo nhân “Đúng vậy, nói ra thì cũng thật đáng thương, đệ tử này của ông ta đầu óc có vấn đề, cứ khùng khùng điên điên, chân tay không được nhanh nhẹn cho lắm, để tránh làm phiền người khác, lúc Không Thiền không ở đây đều khóa cửa phòng lại, tránh để đệ tử chạy lung tung.”

Ông vừa nói vừa lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.

Tiêu Hề Hề theo ông vào phòng.

Trong phòng chính treo bức họa Tam Thanh, còn có bàn thờ, lư hương, nến và bồ đoàn trên sàn.

Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương.

Tiêu Hề Hề đi tới đẩy cửa hông, lại phát hiện cửa hông có khóa.

Thiên Nhất đạo nhân kinh ngạc “Bần đạo nhớ cửa này không có khóa.”

Nếu cửa này vốn không có khóa, vậy chứng tỏ khóa trên cửa này là do Không Thiền thêm vào.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ông biết bẻ khóa không?”

Thiên Nhất đạo nhân cười ngượng nói “Người thật biết nói đùa, ta là đạo sĩ đàng hoàng, sao biết mấy chuyện phá cửa cạy khóa đột nhập này chứ?”

Tiêu Hề Hề vòng qua đẩy cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị chốt từ bên trong, đẩy không ra được.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa, trong phòng này giấu kho báu gì?

Tiêu Hề Hề thật sự rất tò mò.

Nàng phớt lờ Thiên Nhất đạo nhân ngăn cản, nhảy lên mái nhà.

Nàng mở hai miếng ngói, nhìn qua khe hở.

Nàng thấy một thiếu niên tuấn tú nằm trên giường, thiếu niên mặc đạo bào xám, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, chân còn bị xích.

Tiêu Hề Hề vừa thấy thiếu niên, nét mặt nàng chợt thay đổi.

Đây chẳng phải là tiểu sư đệ Sở Kiếm sao!

Sao đệ ấy lại ở đây?

Không Thiền đã làm gì đệ ấy?

Nhớ tới lời Thiên Nhất đạo nhiên vừa nói, nàng thấy vô cùng sợ hãi, sống lưng lạnh toát.

Tiêu Hề Hề nằm trên mái nhà, hét vào phòng nhiều lần.

“Tiểu Kiếm!”

Sở Kiếm vẫn nhắm mắt bất động, không có phản ứng.

Tiêu Hề Hề nhảy xuống mái nhà.

Thiên Nhất đạo nhân khuyên “Người muốn nhìn cũng đã nhìn rồi, nên quay về chưa?”

Tiêu Hề Hề phớt lờ lời khuyên của ông, dùng nội lực đá tung cánh cửa.

Cánh cửa ngã mạnh xuống.

Sở Kiếm nằm trên giường vẫn không có phản ứng.

Thiên Nhất đạo nhân kinh ngạc “Ế ế, nương nương làm gì vậy? Đây là nơi ở của Không Thiền, người phá hư cửa của ông ta, bảo bần đạo phải giải thích làm sao với ông ta?”

Tiêu Hề Hề bước vào, túm quần áo của Sở Kiếm lắc mạnh.

“Tiểu Kiếm, tỉnh dậy!”

Thiên Nhất đạo nhân thấy vậy ngẩn ra, kinh ngạc hỏi “Người biết đệ tử của Không Thiền?”

Tiêu Hề Hề muốn mắng người.

Đệ tử gì? Đây rõ ràng là sư đệ của nàng!

Nàng gọi Thượng Khuê đang đợi ngoài cửa vào, bảo hắn dùng kiếm mang theo cắt dây xích trên chân của Sở Kiếm.

Lúc này Thiên Nhất đạo nhân mới chú ý đến hai dây xích, không khỏi lẩm bẩm.

“Không Thiền này sao vậy? Ông ta lại xích đệ tử của mình, dù đầu óc của đệ tử có vấn đề, cũng không thể làm vậy được.”

Tiêu Hề Hề bảo Thượng Khuê cõng Sở Kiếm.

Thiên Nhất đạo nhân vội nói “Các người định đưa y đi đâu? Y là đệ tử của Không Thiền, các người không thể tùy tiện đưa y đi.”

Tiêu Hề Hề nghiêm mặt nói “Ta muốn đưa đệ ấy đi tìm đại phu.”

Thiên Nhất đạo nhân “Ta biết y thuật, ta có thể giúp y.”

Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ.

“Thật à?”

Thượng Khuê nhỏ giọng nhắc nhở “Thiên Nhất đạo nhân tinh thông y thuật, chuyện này rất nhiều người biết.”

Sau đó Tiêu Hề Hề đồng ý để Thiên Nhất đạo nhân chữa trị cho Sở Kiếm.

Thiên Nhất đạo nhân bắt mạch cho Sở Kiếm trước, sau đó kiểm tra cổ tay và mắt cá chân của y, cuối cùng nói.

“Y bị người khác đánh một lượng lớn thuốc mê, nhất thời không thể tỉnh lại, hơn nữa gân tay gân chân của y đã bị cắt đứt, dù có tỉnh lại thì e rằng y cũng tàn phế.”

Thiên Nhất đạo nhân không ngốc, ngược lại ông học nhiều hiểu rộng, sau khi bắt mạch cho Sở Kiếm, lập tức nhận ra thiếu niên này tuyệt đối không phải đệ tử của Không Thiền.

Không có sư phụ nào lại đánh thuốc mê đệ tử của mình.

Tiêu Hề Hề lạnh lùng hỏi “Trên người đệ ấy còn vết thương nào khác không?”

Thiên Nhất đạo nhân “Bần đạo cần c.ởi quần áo của y ra kiểm tra.”

Tiêu Hề Hề chỉ đành quay lưng lại.

Thượng Khuê giúp Sở Kiếm c.ởi quần áo, Thiên Nhất đạo nhân kiểm tra một lượt.

“Nương nương, trên người thiếu niên này không có vết thương nào khác.”

Nghe vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Không thể ở lại đây nữa, nàng bảo Thượng Khuê cõng Sở Kiếm.

Lần này Thiên Nhất đạo nhân không ngăn cản.

Thiên Nhất đạo nhân còn chủ động đề nghị “Hai người đừng đi cửa chính, kẻo bị người khác nhìn thấy, đi cửa bên, bên đó không có người.”

Ông đích thân dẫn hai người ra khỏi đạo quán, đợi hai người lên xe rồi mới đóng cửa lại.

Xe ngựa chở Tiêu Hề Hề và Sở Kiếm xuống núi.

Nàng không thể đưa Sở Kiếm về cung, phủ Trung Võ tướng quân cũng không được.

Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng nàng quyết định đưa Sở Kiếm đến phủ Anh vương.

Anh vương Lạc Dạ Thần thẳng thừng từ chối.

“Không được! Ta thậm chí còn không quen người này, tại sao phải thu nhận y?!”

Tiêu Hề Hề “Đệ ấy tên Sở Kiếm, là sư đệ của ta.”

Lạc Dạ Thần “Sau đó thì sao?”

Tiêu Hề Hề “Ngài đã biết đệ ấy là ai, tức là ngài quen đệ ấy rồi, bây giờ ngài có thể thu nhận đệ ấy rồi chứ?”

Lạc Dạ Thần tức giận trợn mắt “Cô nằm mơ đi!”

Bộ Sanh Yên không nhìn tiếp được nữa, tát một cái vào lưng Lạc Dạ Thần.

“Ăn nói lịch sự, không được vô lễ với nương nương.”

Sau đó nàng nói với Tiêu trắc phi “Chỉ là thu nhận một người thôi, đối với bọn ta cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng bọn ta muốn biết vì sao người muốn đưa y tới phủ Anh vương? Có phải hai người gặp rắc rối gì không?”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, may là còn có Anh vương phi, nếu không nàng không thể nào nói chuyện được với Anh vương ngốc nghếch đó.

Nàng nói nhanh “Sư đệ của ta bị người khác hại, gân tay gân chân đều bị đứt, nhất định phải có người ở bên cạnh chăm sóc, ta không tin người khác nên đành đưa đến chỗ hai người. Ta cũng không giấu hai người, người hại đệ ấy là Không Thiền, chính là đạo sĩ gần đây được Hoàng đế xem trọng.”

Bộ Sanh Yên sửng sốt “Sao ông ta lại hại sư đệ của người?”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này ta cũng không biết, chờ đệ ấy tỉnh lại mới có thể hỏi được.”

Bộ Sanh Yên luôn làm việc rất dứt khoát, lần này cũng không ngoại lệ.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói “Được rồi, người cứ để y ở lại đây, bọn ta sẽ chăm sóc cho y thật tốt.”

Lạc Dạ Thần không phục “Tại sao phải giúp cô ta?”

Bộ Sanh Yên “Còn nhớ ba quy ước của chúng ta không? Chàng đã hứa với ta, chuyện nhỏ trong nhà sẽ nghe ta, bây giờ chàng phải nghe ta, ta nói giúp được là giúp được.”

Lạc Dạ Thần “……”

Tiêu Hề Hề không thể qua đêm ngoài cung.

Sau khi sắp xếp xong cho Sở Kiếm, nàng ngồi xe ngựa về cung.

Đến tối Không Thiền quay về Tam Thanh Quan thì phát hiện cửa phòng mình bị phá, người đang ở trong phòng cũng mất tích.

Không Thiền lập tức tìm Thiên Nhất đạo nhân hỏi nguyên nhân.

Thiên Nhất đạo nhân giả ngu.

“Bần đạo không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK