Triệu Hiền và hai trăm Ngọc Lân vệ ở tại chỗ chờ lệnh, chỉ có Thường công công theo Thái tử và Tiêu Hề Hề vào miếu Bồ Tát.
Tượng Bồ Tát trong chùa hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên, từ bi nhìn những người đến lễ bái.
Lạc Thanh Hàn không bái Bồ Tát, hắn gọi một sư tiếp khách, bày tỏ muốn quyên góp tiền hương hỏa.
Sư tiếp khách thấy hắn ăn mặc sang trọng, khí chất phi phàm, đoán rằng thân phận của hắn chắc không đơn giản.
Sư tiếp khách lấy lại tinh thần, chắp tay mỉm cười chào họ rồi dẫn họ đến thiền phòng ở hậu viện, gặp trụ trì của miếu Bồ Tát.
Trụ trì thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, khi biết được mục đích của Lạc Thanh Hàn, nụ cười trên mặt càng trở nên ôn hòa.
Lạc Thanh Hàn cũng không vòng vo, trực tiếp bảo Thường công công lấy một tờ ngân phiếu một ngàn lượng quyên góp tiền hương hỏa cho miếu.
Trụ trì hai tay nhận ngân phiếu, cười nói “Đa tạ lòng hảo tâm của thí chủ, ngã Phật từ bi, nhất định sẽ phù hộ cho người nhà bạn bè của thí chủ được an vui mạnh khỏe sống lâu.”
Ông cố ý lấy trà quý được cất giữ, tự tay pha trà tiếp đãi nhóm người Lạc Thanh Hàn.
Trụ trì vốn muốn giảng kinh Phật cho họ nghe, nhưng Lạc Thanh Hàn không có hứng thú, nên hắn hỏi những chuyện khác.
“Ngôi miếu này được xây dựng từ khi nào?”
Trụ trì thành thật trả lời “Mười năm trước, khi đó bần tăng chỉ là một hòa thượng bình thường, trụ trì trước đó là sư phụ của bần tăng, năm năm trước ông ấy qua đời, sau đó bần tăng mới tiếp nhận vị trí trụ trì.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy ông có biết nơi này trước đây đã xảy ra chuyện gì không?”
“Thí chủ nói về chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn “Thẩm gia.”
Trụ trì chợt hiểu “Hóa ra thí chủ là cố nhân của Thẩm gia, khó trách người rộng rãi như vậy, nơi này từng là nhà cũ của Thẩm gia, đáng tiếc mười sáu năm trước Thẩm gia gặp họa lớn, bị thổ phỉ gần đó đánh cướp. Hơn hai trăm mạng người Thẩm gia không ai sống sót, tất cả đều bị giết, cả trẻ sơ sinh còn bọc trong tã cũng không tha. Đáng giận hơn nữa là sau khi bọn chúng giết người cướp của, đã phóng hỏa toàn bộ nhà cũ Thẩm gia. Dù bần tăng không tận mắt chứng kiến vụ cháy, nhưng nghe người khác kể rằng ngọn lửa cháy ba ngày ba đêm, cuối cùng không còn gì để cháy thì mới dần tắt đi, nhà cũ Thẩm gia cũng trở thành đống đổ nát.”
Nói đến đây, trụ trì không khỏi thổn thức.
“Nghe nói gia chủ Thẩm gia tính tình rộng rãi, nhiều lần quyên góp tiền giúp đỡ người nghèo, thật sự là một người tốt bụng, không ngờ người tốt như thế lại có kết cục bi thảm như vậy.”
Lạc Thanh Hàn “Đám thổ phỉ giết người cướp của đó thế nào? Bắt được chưa?”
Trụ trì “Trần Lưu vương đích thân dẫn quân diệt thổ phỉ, cả ổ thổ phỉ đều bị quét sạch, đám thổ phỉ đó cũng bị giết hết, không còn một ai, cũng xem như chúng phải chịu những gì đáng phải chịu.”
Nói đoạn, ông chắp tay niệm A Di Đà Phật.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Nếu đi diệt thổ phỉ, vậy có thu hoạch được thứ gì không?”
Trụ trì lắc đầu “Chuyện này thì bần tăng không biết.”
Lạc Thanh Hàn im lặng.
Trụ trì đoán hắn quan tâm đến chuyện của Thẩm gia, bèn nói tiếp.
“Sau khi nhà cũ Thẩm gia bị cháy, nơi này trở thành đống đổ nát, những người sống gần đây thường nói họ nghe thấy tiếng khóc vào ban đêm, có người nói đó là vong hồn người Thẩm gia còn ở lại đây kêu cứu. Mọi người sợ hãi, cố ý mời sư phụ của bần tăng đến tụng kinh siêu độ cho những vong hồn kia. Sau đó, nhiều người hảo tâm ủng hộ, sư phụ đã xây một ngôi miếu ở đây, có Bồ Tát trấn giữ, những vong hồn đó cũng được yên nghỉ. Dần dần, mọi người cũng quên chuyện Thẩm gia, nếu không phải thí chủ nhắc tới, bần tăng chắc cũng không nhớ nổi những chuyện đó.”
Thấy trà trên bàn đã nguội, trụ trì muốn rót thêm trà cho đối phương.
Lạc Thanh Hàn “Không cần đâu, trời cũng đã muộn, chúng ta nên về rồi, đa tạ trụ trì tiếp đãi.”
Trụ trì đặt ấm trà xuống, tự mình tiễn họ ra khỏi cổng.
Ngọc Lân vệ hộ tống xa giá của Thái tử về thành.
Trong xe ngựa, Lạc Thanh Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Hề Hề đang cúi đầu xem kinh Kim Cương, đọc được một lúc, nàng không thể đọc tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn Thái tử trước mặt.
Nàng muốn nói rồi lại thôi, nhịn rồi lại muốn.
Cuối cùng vẫn không kìm được tò mò trong lòng, bèn hỏi.
“Điện hạ đang điều tra chuyện Thẩm gia diệt môn?”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nâng mí mắt, lộ ra con ngươi sâu thẳm, bình tĩnh đáp “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Người đang nghi ngờ vụ án Thẩm gia diệt môn còn có ẩn tình?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời “Thật ra, lần này ta chủ động xin đưa tro cốt của mẫu phi về quận Trần Lưu, cũng xem như là thăm dò phụ hoàng.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Người muốn thăm dò chuyện gì?”
“Ta từng thử tìm hiểu chuyện của Thẩm gia, nhưng trong cung không ai biết chuyện này, phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn biết, nhưng họ không nói gì. Ta nhiều lần nghi ngờ cái chết của mẫu phi và Thẩm gia diệt môn có liên quan đến họ, nên ta cố tình đề xuất yêu cầu về quận Trần Lưu, muốn nhờ vào chuyện này xem phụ hoàng có thái độ thế nào. Nếu ông ấy kiên quyết từ chối, nghĩa là có tật giật mình, không dám để ta về quận Trần Lưu.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng Hoàng thượng đã đồng ý thỉnh cầu của người.”
Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài “Phải, phụ hoàng đồng ý rồi, như vậy ngược lại làm ta có vẻ quá đa nghi.”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ một chút “Có lẽ Hoàng thượng không sợ người điều tra? Dù gì cũng qua nhiều năm như vậy, sớm đã vật còn người mất, căn bản không còn chứng cứ, dù người muốn điều tra, cũng rất khó tra được.”
“Có lẽ vậy.”
Trong xe im lặng một lúc.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi “Nàng có thấy ta dùng ác ý như thế suy đoán về phụ hoàng và mẫu hậu, là một hành vi rất đáng khinh không?”
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Thần thiếp thấy suy nghĩ của người rất bình thường.”
“Suy đoán ác ý về phụ thân của mình, cũng là chuyện thường tình?”
Tiêu Hề Hề “Còn phải xem tình huống cụ thể, nếu từ nhỏ người thân thiết với Hoàng thượng, Hoàng thượng rất yêu thương người, vậy người thật sự không nên nghi ngờ ông ấy. Mà thực tế, ông ấy không quan tâm nhiều đến người, cũng chính vì vậy mà người mất đi lòng tin cơ bản nhất với ông ấy. Trên cơ sở này, người nảy sinh nghi ngờ hợp lý với ông ấy, đó là chuyện thường tình. Huống chi, người chỉ là nghi ngờ, không trực tiếp kết tội ông ấy, bây giờ không phải người đang cẩn thận chứng minh sao? Nếu quan hệ tình cảm giữa hai người quá mỏng manh không xây dựng được lòng tin, vậy thì dùng chứng cứ để nói chuyện, thần thiếp thấy như vậy là hợp tình hợp lý, người không cần gánh vác quá nhiều cảm giác tội lỗi.”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Nàng nói đúng, là ta suy nghĩ quá nhiều.”
Hắn sớm biết lòng tin giữa hắn và phụ hoàng chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hắn hỏi Tiêu Hề Hề, là muốn biết cách nghĩ của nàng.
Liệu nàng có nghĩ hắn quá máu lạnh tàn nhẫn?
Cũng may câu trả lời của nàng không làm hắn thất vọng.
Nàng luôn đứng về phía hắn.