Tuy nói là nhà cũ nhưng sau khi sửa sang xây lại, nó đã biến mới hoàn toàn, nói là nhà mới cũng không quá.
Chỉ là cánh cổng nhưng được xây vô cùng hoành tráng.
Uất Cửu lấy chìa khóa ra mở ổ khóa đồng treo trên cổng.
Dùng sức đẩy mạnh cánh cổng nặng nề ra.
Khung cảnh bên trong ngôi nhà như một bức họa cuộn tròn từ từ hiện ra trước mặt bọn họ.
Uất Cửu đứng ở cổng ngơ ngác nhìn Uất gia trước mặt, hồi lâu sau mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao.
Gã vừa đi vừa nhìn.
Mọi thứ xung quanh khiến gã cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cuối cùng gã dừng lại trước cửa một phòng ngủ.
Cánh cửa đã bị khóa.
Uất Cửu thử từng chiếc chìa khóa, cuối cùng cũng mở được cửa.
Tiêu Hề Hề thò đầu vào nhìn thử.
Qua cách bày trí của căn phòng, có thể thấy đây là phòng ngủ của một cặp vợ chồng.
Hẳn là phòng của Uất tiểu thư và chồng mình.
Cũng là nơi mà Uất tiểu thư bị kẻ khác giết hại.
Căn nhà được xây phỏng theo nhà cũ của Uất gia. Kết cấu và đồ đạc bên trong giống hệt như trước khi căn nhà bị thiêu rụi.
Người có thể phục hồi căn nhà đến mức này phải là người rất quen thuộc với căn nhà.
Uất Cửu đứng giữa phòng nhìn chung quanh.
Vì Giang thúc thường xuyên đến đây dọn dẹp, dù không có người ở vẫn vô cùng sạch sẽ.
Nhưng vì quá sạch sẽ nên nơi đây cho người khác cảm giác vắng vẻ, không có sức sống.
Uất Cửu ở trong phòng này rất lâu.
Khi gã ra ngoài thì trời đã tối.
Tiêu Hề Hề đang ngồi trên bậc thang ăn bưởi, thấy Uất Cửu đi ra, nàng lập tức nhét miếng bưởi cuối cùng còn lại trong tay vào miệng.
Vì ăn quá nhanh nên hai má phồng lên.
Uất Cửu cạn lời.
“Ta đâu có cướp của cô, cần phải vậy không?”
Tiêu Hề Hề nhai thật nhanh, mơ hồ nói “Ta đây gọi là lo trước khỏi họa, chỉ cần ta ăn đủ nhanh, không ai có thể cướp được đồ ăn trong tay ta.”
Uất Cửu nhìn đống vỏ bưởi bên cạnh rồi hỏi.
“Bưởi này ở đâu ra?”
Tiêu Hề Hề chỉ vào cây bưởi bên cạnh “Hái bên đó.”
Uất Cửu nhìn sang, thấy trên cành có rất nhiều quả bưởi, cành nào cũng nặng trĩu.
Gã rời Uất gia lúc còn quá nhỏ, thậm chí còn không nhớ Uất gia có cây bưởi hay không.
Gã thẫn thờ nhìn hai cây bưởi, tự hỏi không biết trước đây cha mẹ gã có hái bưởi vào mùa đông, ngồi bên đống lửa gọt vỏ, từ từ ăn hay không.
Uất Cửu bất chợt hỏi.
“Bưởi ngọt không?”
Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng, vừa nhớ lại mùi vị vừa nói.
“Ngọt lắm.”
Nàng tưởng Uất Cửu cũng thèm, nên xúi gã.
“Nếu ngươi muốn ăn thì hái thêm mấy trái đi.”
Uất Cửu thoáng nhìn liền biết nàng nghĩ gì, cười giễu nói “Cô chỉ biết ăn, đứng dậy, chúng ta còn việc khác phải làm.”
Tiêu Hề Hề đứng dậy, phủi phủi váy bám bụi, hỏi.
“Chúng ta phải làm gì?”
Uất Cửu “Tới tìm Giang Thành Tài hỏi chút chuyện.”
Sở dĩ gã tha cho Giang Thành Tài không phải xuất phát từ lòng tốt gì, mà gã muốn tìm ra chân tướng Uất gia diệt môn.
Tuy mọi người đều nói Uất gia bị tiểu công tử nhà huyện lệnh gi.ết chết, nhưng Uất Cửu cảm thấy trong chuyện này vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Ví như tại sao tiểu công tử đó đương lúc say lại nhớ đến Uất tiểu thư?
Rồi làm sao đột nhập vào phòng của Uất tiểu thư mà không kinh động người khác?
Và khi một nhà ba người Uất gia bị giết, người hầu trong nhà ở đâu?
Còn Uất Cửu mới một tuổi đã rời khỏi Uất gia thế nào?
Những vấn đề này trước mắt vẫn chưa tìm được giải thích hợp lý.
Uất Cửu muốn tìm hiểu tất cả những vấn đề này.
Biểu hiện hôm nay của Giang Thành Tài đã cho gã manh mối, có lẽ gã sẽ tìm được câu trả lời mình muốn từ Giang Thành Tài.
Lúc Uất Cửu và Tiêu Hề Hề bước ra khỏi Uất gia, Uất Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn sang bên phải.
Tiêu Hề Hề đi được hai bước, thấy gã không đi theo, lập tức quay đầu lại nhìn.
“Sao không đi?”
Uất Cửu “Hình như vừa rồi có người theo dõi chúng ta.”
Tiêu Hề Hề nhìn theo tầm mắt của gã, trên đường ngoài một số người đi đường thì không thấy người nào khả nghi.
Tiêu Hề Hề “Ngươi chắc chắn mình không nhìn nhầm?”
Loại cảm giác thất thường này, bản thân Uất Cửu cũng không thể xác định cảm giác của mình là sai hay đúng.
Gã nhìn con đường bên phải một lúc, nhưng không nhìn thấy sơ hở gì, cuối cùng đành bỏ cuộc.
“Bỏ đi, mặc kệ chuyện này, có lẽ ta nảy sinh ảo giác thôi, chúng ta đi.”
Uất Cửu đuổi kịp Tiêu Hề Hề, hai người đi về hướng nhà họ Giang.
Lần này bọn họ không đi cửa chính mà lợi dụng đêm đen trèo tường vào.
Số người trong nhà họ Giang rất đơn giản, ngoài Giang thúc chỉ có vợ chồng Giang Thành Tài và hai đứa con của hắn.
Uất Cửu và Tiêu Hề Hề làm quen với bóng tối trước, tìm hiểu bố cục nhà họ Giang, sau khi mọi người ngủ say, bọn họ đi thẳng vào phòng Giang Thành Tài.
Giang Thành Tài đêm nay uống chút rượu, ngã xuống giường ngủ say, từ xa đã nghe tiếng ngáy to.
Vợ hắn đã quen, chất lượng giấc ngủ không hề bị ảnh hưởng, ngủ rất an ổn.
Hai vợ chồng không để ý cửa đã bị đẩy nhẹ ra.
Uất Cửu lặng lẽ đi vào phòng, giơ tay phóng hai cây kim bạc.
Hai kim bạc đâm vào cơ thể vợ chồng Giang Thành Tài.
Cả hai lập tức rơi vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn mất đi ý thức.
Uất Cửu kéo Giang Thành Tài lên, vứt hắn xuống đất như rác.
Gã cầm ấm trà trên bàn, đổ đầy bình trà nguội vào mặt Giang Thành Tài.
Giang Thành Tài lập tức bị kích thích tỉnh lại.
Hắn mở mắt nhìn thấy Uất Cửu và Tiêu Hề Hề đang đứng trước mặt, sửng sốt một lát, sau đó tái mặt hoảng sợ.
“Sao các người lại ở đây? Các người muốn làm gì?”
Uất Cửu rút dao găm sắc bén từ trong tay áo.
Lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.
“Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi có thể ngoan ngoãn hợp tác, hỏi xong chúng ta sẽ đi. Nhưng nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ dùng con dao này chặt đứt từng ngón tay của ngươi.”
Giang Thành Tài chỉ là một tên côn đồ bình thường, giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nào từng thấy qua cảnh tượng lợi hại này?
Hắn sợ hại run rẩy, suýt nữa thì mất khống chế.
Hắn muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng phát hiện cơ thể mình nặng như sắt.
Lúc này, bộ phận duy nhất trên cơ thể hắn có thể cử động được là mắt và miệng.
Hắn tức thì sợ hãi hơn.
Giang Thành Tài mở miệng kêu cứu, nhưng tiếng còn chưa kịp phát ra, Uất Cửu đã kề dao găm vào cổ hắn.