Lần này, người thay mặt Hoàng đế đứng ra khiển trách Tĩnh quận vương là Tào Nặc.
Đầu tiên hắn lịch sự hành lễ với Tĩnh quận vương, sau đó đứng thẳng lưng, nét mặt nghiêm túc bắt đầu giáo huấn.
Vì lúc này Tào Nặc đại diện cho Hoàng đế nên Tĩnh quận vương chỉ có thể quỳ dưới đất cúi đầu, thành thật nghe giáo huấn.
Y thấy vô cùng nhục nhã, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như c.ắm vào da thịt.
Giáo huấn đủ một canh giờ, Tào Nặc mới dừng lại, cổ họng vừa khô vừa khàn, chưa uống một hớp trà nào đã chắp tay cáo từ rời đi.
Tĩnh quận vương được người bên cạnh dìu đứng dậy.
Y nhìn thánh chỉ đặt trên bàn, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình bị thái giám hèn mọn khiển trách trước mặt mọi người, y không kìm được oán giận trong lòng, phút chốc máu xông lên não.
Y lao tới chộp lấy thánh chỉ muốn xé nó ra thành từng mảnh.
Quản gia vội kéo y lại hét lên.
“Không được! Tuyệt đối không được!”
Tĩnh quận vương vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng, không xé bỏ thánh chỉ.
Y đập mạnh thánh chỉ xuống đất.
Quản gia vội quỳ xuống, hai tay run rẩy cầm thánh chỉ, cẩn thận phủi bụi rồi đặt lại lên bàn, nhỏ giọng khuyên quận vương, hi vọng quận vương có thể bình tĩnh lại.
Nhưng trong lòng Tĩnh quận vương đầy oán hận, nào nghe lọt tai lời khuyên của người khác.
Y nghe được hai câu đã thấy phiền, bảo quản gia cút ra ngoài.
Quản gia không còn cách nào khác đành ngậm miệng lui ra ngoài.
Tĩnh quận vương càng nghĩ càng giận, gọi hai phụ tá tin cậy nhất của mình đến mắng.
“Bổn vương bảo các ngươi điều tra tung tích của Tiêu Lăng Phong, các ngươi thề thốt bảo đảm với bổn vương là Tiêu Lăng Phong đã bị bọn cướp g.iết chết, kết quả thì sao? Chẳng những ông ta không chết mà còn sống khỏe mạnh trở về!”
“Vật tư không bị cướp, ngược lại bọn cướp bị bắt hết, chúng ta bị người ta đùa giỡn như khỉ!”
“Các ngươi nói đi, bổn vương nuôi một đám vô dụng như các ngươi có ích gì?!”
Hai phụ tá quỳ trên đất, run rẩy không dám nói lời nào.
Khi Tĩnh quận vương trút giận được khá lâu, một phụ tá thận trọng lên tiếng.
“Quận vương, chuyện này quả là do chúng thần tính toán sai, nhưng chuyện cấp bách bây giờ không phải là truy cứu trách nhiệm mà là nhanh chóng xử lý bọn cướp.”
Tĩnh quận vương hít một hơi thật sâu.
Y bình tĩnh lại một chút, trầm giọng hỏi.
“Người phụ trách liên lạc với bọn cướp vẫn chưa xử lý sao? Chuyện này không nên tra tới bổn vương mới phải.”
Phụ tá “Người phụ trách liên lạc quả thật đã chết, nhưng toàn bộ số tiền chúng ta đưa cho bọn cướp đều là quan ngân, đây là hiểm họa, cần đề phòng sớm.”
Hai ngày tiếp theo trong triều lại diễn ra một đợt điều động quan viên, lần này không chỉ có quan chức cấp trung và cấp thấp mà cả quan viên từ nhị phẩm trở lên cũng bị thay đổi.
Các quan viên trong triều căng thẳng lo sợ, làm việc cũng thận trọng hơn, kẻo xảy ra chuyện gì đó.
Trong bầu không khí căng thẳng này, sinh thần lần thứ hai mươi mốt của Hoàng đế đã đến.
Buổi tối lễ Vạn Thọ*, trong cung tổ chức thọ yến, quan viên từ tứ phẩm trở lên đều được mời.
*Lễ vạn thọ (万寿节): ngày sinh nhật của hoàng đế được gọi là lễ Vạn Thọ, trong vạn thọ vô cương (sống lâu muôn tuổi), là một ngày lễ của cả nước. Chúc thọ hoàng đế là một hoạt động nghi thức quan trọng trong cung đình xưa.
Các quan viên mặc quan phục dẫn theo gia quyến vào cung chúc thọ Hoàng đế.
Vô số quà chúc mừng như nước chảy vào Thiếu phủ.
Tiêu Hề Hề là Quý phi ngồi cạnh Hoàng đế.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở phía còn lại của Hoàng đế, bà luôn nở nụ cười hiền lành trên môi, nhìn không khác trước đây bao nhiêu.
Ánh mắt bà lướt qua nhiều nữ quyến có mặt, cuối cùng dừng lại ở quận chúa Kiêu Dương.
Quận chúa Kiêu Dương tên Hạ Ngữ Nhiên, là con gái của Trưởng công chúa Hoa An, xét theo vai vế thì là cháu gái bên ngoại của Thái hoàng thái hậu, là biểu muội của đương kim Hoàng đế.
Trưởng công chúa Hoa An trầm ngâm, nàng nhận thấy Thái hoàng thái hậu đang nhìn về phía này, lập tức cùng quận chúa Kiêu Dương đi về phía bà.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
“Cháu gái thỉnh an ngoại tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu mỉm cười nhìn quận chúa Kiêu Dương, nhẹ nhàng hỏi han vài câu.
Quận chúa Kiêu Dương thỉnh thoảng sẽ cùng mẫu thân vào cung gặp Thái hoàng thái hậu, nàng khá thân với ngoại tổ mẫu nên ứng xử rất bình tĩnh, không hề tỏ ra rụt rè.
Thái hoàng thái hậu rất hài lòng với biểu hiện của nàng.
Thật ra Thái hoàng thái hậu từng có ý định sắc phong quận chúa Kiêu Dương làm Hoàng hậu, xét về gia thế, ngoại hình và cách ứng xử đều xứng với ngôi vị Hoàng hậu.
Hai người còn là anh em họ, thân càng thêm thân, sau này sẽ trở thành giai thoại.
Nhưng Hoàng đế không muốn, mà hình như quận chúa Kiêu Dương cũng đã có người trong lòng, hai người không có ý gì với nhau, ép buộc ở bên nhau chỉ tăng thêm oán hận, Thái hoàng thái hậu không muốn tự chuốc phiền phức, chỉ đành từ bỏ ý định này.
Lúc này nhìn quận chúa Kiêu Dương duyên dáng yêu kiều, Thái hoàng thái hậu chỉ có thể thở dài trong lòng, thật đáng tiếc!
Thật ra không chỉ Thái hoàng thái hậu, mà ngay cả Trưởng công chúa Hoa An cũng từng nghĩ đến chuyện để con gái mình làm Hoàng hậu, nhưng nàng vừa lộ ra ý định này thì đã bị con gái từ chối.
Tuy chuyện hôn nhân phải nghe lệnh cha mẹ, theo lời bà mối, nhưng cũng cần hai bên tình nguyện.
Trưởng công chúa Hoa An không muốn ép buộc con gái nên cuối cùng đành thôi.
Trong thọ yến tối nay, Hoàng đế là nhân vật chính, đương nhiên là trung tâm của sự chú ý.
Ngoài hắn ra, Vĩnh An Bá mới được sắc phong và Lệ Khinh Ngôn vừa nhậm chức Lại bộ Thị lang cũng thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Hai người này đều là người mới được Hoàng đế đề bạt, rất nhiều người thầm đố kỵ ghen ghét.
Sau ba tuần rượu, Thái hoàng thái hậu lấy lý do mệt mỏi rời tiệc sớm.
Không khí yến tiệc càng náo nhiệt hơn.
Nhiều người mượn cơn say đứng dậy đến chỗ Vĩnh An Bá và Lệ Khinh Ngôn kính rượu chúc mừng họ thăng chức.
Tiêu Lăng Phong là võ tướng, người kính rượu chúc mừng ông cũng đều là võ tướng.
Giao tiếp giữa các võ tướng rất trực tiếp, không nói nhảm, uống là được!
Tiêu Lăng Phong vui vẻ trong lòng, cộng thêm tửu lượng của ông tốt nên không từ chối người đến, uống hết ly này đến ly khác, tất cả võ tướng đều vỗ tay tán thưởng.
So sánh bầu không khí ở đây thì bên Lệ Khinh Ngôn gượng gạo hơn nhiều.
Người kính rượu Lệ Khinh Ngôn toàn là quan văn, quan văn giỏi nhất là võ mồm, bọn họ vây quanh Lệ Khinh Ngôn nói không ngớt những lời tâng bốc.
Tục ngữ nói, văn chương không ai giỏi nhất, võ thuật ai cũng độc nhất vô nhị, loại khen ngợi quá mức này chẳng có tác dụng gì với Lệ Khinh Ngôn mà chỉ làm cho người khác càng ghen ghét y.
Lệ Khinh Ngôn dù có tài ăn nói đến đâu cũng không thể nói lại nhiều người, một mình y không gánh nổi nên chỉ đành uống hết ly này đến ly khác.
Chẳng mấy chốc y đã say, má đỏ bừng, đầu óc hơi choáng váng.
Y lắc đầu nói mình không uống được nữa.
Hoàng đế vẫn ngồi phía trên, những quan viên này cũng không dám gây ra quá nhiều ồn ào, bọn họ thấy Lệ Khinh Ngôn say thật nên đành phải giải tán.
Canh cá tối nay ngon vô cùng, Tiêu Hề Hề ăn hết bát này đến bát khác.
Chẳng mấy chốc, nồi canh cá đã thấy đáy.
Buổi chiều nàng uống rất nhiều trà sữa, bây giờ lại thêm một nồi canh cá lớn, bụng nàng đầy nước nhịn không được muốn đi giải quyết.