“Biểu cảm này của nàng là sao?”
Tiêu Hề Hề im lặng tiến lại gần hắn.
Tuy nàng không nói nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn cảm nhận được cảm xúc mà nàng muốn truyền đạt.
Đó là một loại quan tâm rất thuần túy.
Lạc Thanh Hàn giơ tay ôm nàng, điềm nhiên nói “Thật ra chỉ cần nghĩ thoáng, những chuyện này chẳng là gì cả.”
Trước đây hắn không nghĩ thoáng, gặp phải chuyện này sẽ thấy khó chịu.
Bây giờ hắn đã quen rồi.
Bùi Thiên Hoặc nhìn hai người xà nẹo, nghiến răng ken két, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương trong phòng còn có người sống, hy vọng bọn họ có thể kiềm chế một chút.
Tiêu Hề Hề nhìn y “Huynh sao vậy? Cổ họng khó chịu à? Chú ý sức khỏe, uống nhiều nước nóng.”
Bùi Thiên Hoặc “……”
Y quyết định phớt lờ mùi chua chát của tình yêu đang đập vào mặt, nghiêm mặt nói.
“Gần đây Tần Trọng thường xuyên ra ngoài, có quan hệ mật thiết với các thế gia trong kinh, hình như ông ta đang âm mưu gì đó.”
“Còn về Tây Lăng vương thì yên tĩnh lạ thường, suốt ngày ở trong Thương Lan Viên dưỡng bệnh, không hề bước ra cửa, không biết ông ta có ý đồ gì.”
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Bùi Thiên Hoặc hơi do dự, sau đó nhắc nhở hắn.
“Ta cứ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra. Điện hạ tốt nhất nên sớm có chuẩn bị.”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, ta tự có tính toán.”
“Vậy ta xin cáo từ trước.”
Bùi Thiên Hoặc cầm khúc vải bước ra khỏi Tĩnh Tâm Uyển.
Tiêu Hề Hề nhìn Thái tử trầm ngâm suy nghĩ, sáp đến gần hỏi.
“Người đang nghĩ làm sao đối phó Tây Lăng vương và Tần Trọng?”
Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái “Ta đang nghĩ nên tặng quà sinh nhật gì cho nàng.”
Tiêu Hề Hề ngẩn người một lúc, sau đó mắt cười cong cong.
“Thật ra cũng không cần chú trọng quá, chỉ cần là quà của người, ta thích hết.”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn tay nàng vịn trên chân hắn.
Hắn nhấc tay nàng lên, đặt vào lòng bàn tay mình.
Tay nàng trông nhỏ nhắn, hơi mũm mĩm, khi bóp có cảm giác mềm mềm.
Nên tặng gì cho nàng đây?
Bình thường ngoài thích ăn thì nàng thích nuôi động vật nhỏ như gà vịt lợn ngỗng và rùa.
Tặng nàng động vật nhỏ thì sao?
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn chậm rãi chuyển động, dừng trên thân mèo vàng.
Mèo vàng vừa nhảy lên bàn, đang định trộm vỏ dưa hấu trên bàn thì chợt thấy lưng lạnh buốt, bản năng tự nhiên của động vật nói cho nó biết mình đang gặp nguy hiểm!
Nó lập tức bỏ vỏ dưa hấu, cuống quít nhảy xuống bàn, lao ra khỏi phòng rồi bỏ chạy một đường.
Tiêu Hề Hề nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu nhìn lại, nhưng nàng chỉ nhìn thấy tấm lưng tròn trịa nhanh nhẹn của mèo vàng.
Nàng không hiểu hỏi.
“Tại sao con mèo này lại chạy?”
Lạc Thanh Hàn bóp bóp đầu ngón tay nàng, điềm nhiên nói “Không biết.”
……
Tuy Bộ Sanh Yên ghét bỏ cuốn truyện của Lạc Dạ Thần, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn kiên trì sáng tác, cứ ba ngày viết xong một cuốn sẽ mang đến phủ Định Viễn Hầu.
Bộ Sanh Yên không hiểu tại sao y lại phải mua cuốn truyện cẩu thả như vậy, nàng nói với y rất nhiều lần nhưng y không nghe.
Nàng nghĩ tên này thật sự quá ngu ngốc.
Làm gì có ai biết trước mắt có hố mà vẫn nhảy vào?
Mấy cuốn truyện đó đặt trên đầu giường của Bộ Sanh Yên, lúc rảnh rỗi nàng cầm lên đọc một lúc.
Nói thật thì tuy chữ viết hơi xấu nhưng nội dung rất hay.
Nàng đọc đến nhập tâm.
Hôm nay Lạc Dạ Thần lại đến đưa truyện cho nàng.
Như thường lệ, Bộ Sanh Yên tỏ ra chán ghét chữ trong cuốn truyện, sau đó thành thật mở cuốn truyện ra đọc một cách thích thú.
Nàng đọc một lèo hết năm mươi trang truyện.
Nàng chưa đọc đã “Mỗi lần đều ngừng ở khúc gây cấn, tác giả này quả thật rất biết cách k.ích thích người khác.”
Nói xong, nàng vô thức đóng cuốn truyện lại, muốn xem chữ ký của tác giả trên cuốn truyện, nhưng phát hiện bìa cuốn truyện chỉ có tên truyện chứ không có tên tác giả.
Bộ Sanh Yên kinh ngạc “Tại sao cuốn truyện này không có tên tác giả?”
Lạc Dạ Thần cố ý giả ngu “Thế à? Ta cũng không để ý.”
Bộ Sanh Yên thở dài “Ta thật sự rất tò mò, tác giả rốt cuộc là người thế nào? Có thể viết ra câu chuyện ly kỳ thế này, viết cũng được mấy cuốn rồi mà chữ vẫn xấu như vậy.”
Lạc Dạ Thần “……”
Câu cuối cùng đừng nói có được không?!
Y ho hai tiếng, đổi chủ đề “Vết thương của muội thế nào rồi?”
Bộ Sanh Yên “Đã đỡ nhiều rồi, bây giờ có thể xuống giường đi lại, nhưng phải dùng nạng, lúc đi trông không đẹp lắm.”
Lạc Dạ Thần “Có cần gọi thái y khám cho muội không?”
Bộ Sanh Yên xua tay “Không cần, ta hồi phục rất tốt, không cần phiền đến thái y.”
Nàng liếc nhìn Định Viễn Hầu đang ngồi bên cạnh lặng lẽ uống trà, lời hủy hôn xoay quanh miệng nàng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra.
Ngày thành thân đang đến gần, nàng khó tránh có hơi lo lắng.
Nàng mím môi dưới, như thể đang oán giận nhỏ giọng nói.
“Son phấn của ta sắp hết rồi, ta muốn ra ngoài mua một ít, tiện thể đi dạo hít thở không khí, khoảng thời gian này ngày nào cũng ở nhà, sắp ngạt thở tới nơi rồi.”
Lạc Dạ Thần rất vui lòng dẫn nàng đi dạo, nhưng dù gì hai người cũng chưa thành thân nên không thể trực tiếp đồng ý.
Y quay lại nhìn Định Viễn Hầu.
Định Viễn Hầu đặt tách trà xuống, thản nhiên nói “Chân cũng gãy rồi còn muốn ra ngoài dạo, không biết khi nào mới con mới tém lại tính tình của mình.”
Ông dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Nếu hai người ra ngoài thì tiện đường mua giúp ta chút rượu.”
Bộ Sanh Yên lập tức nói “Đại phu nói rồi, hiện giờ người không thể uống rượu!”
Lạc Dạ Thần ngẩn người giây lát.
Lần trước y và Định Viễn Hầu ăn tối ở Lưu Quang Các, lúc đó bọn họ đã uống rượu.
Y thậm chí còn không biết Định Viễn Hầu không được uống rượu.
Xem ra phải ghi nhớ chuyện này, lần sau không lặp lại nữa.
Định Viễn Hầu sờ mũi “Ta đâu có uống thường, thỉnh thoảng uống một chút thôi.”
Vốn ông rất thích uống rượu, chỉ cần không hành quân hay đánh trận, hầu như mỗi bữa ông đều uống hai cân rượu. Đáng tiếc sức khỏe hiện giờ của ông không tốt, đại phu không cho uống, con gái theo dõi chặt chẽ nên ông muốn uống cũng không được, ông vô cùng thèm rượu.
Bộ Sanh Yên nghiêm khắc từ chối “Một chút cũng không được!”
Định Viễn Hầu “Ta đã đồng ý cho con ra ngoài dạo với Anh vương rồi, tại sao không chịu cho ta uống rượu? Con không thấy mình quá ngang gược rồi sao?”
Bộ Sanh Yên tức giận bật cười “Con ngang ngược vậy đó, hôm nay người mới biết sao?”
Định Viễn Hầu liếc nhìn con rể tương lai bên cạnh, không khỏi thở dài “Con cũng sắp gả đi rồi, tính tình sao còn mạnh mẽ như vậy?”
Ông muốn ám chỉ con gái đừng quá mạnh mẽ, sau khi lấy chồng sẽ không như ở nhà, gia đình chồng sẽ không bao dung mọi mặt, gả đi sẽ thành con dâu của người khác, mọi chuyện phải biết kiềm chế, hung hăng quá dễ làm tổn thương người khác và cả chính mình.