Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Sở Kiếm đá mạnh vào đầu gối của người đàn ông trung niên.

“Bắt nạt sư tỷ của ta này.”

Cú đá này dùng nội lực, khiến đầu gối của người đàn ông trung niên bị gãy.

Người đàn ông trung niên nhếch nhác ngã xuống đất, hét lên chói tai.

Bùi Thiên Hoặc lại bắn thêm một kim.

“Sư muội của ta, các ngươi muốn bắt nạt là bắt nạt sao?”

Sở Kiếm đấm thêm một cái.

“Bình thường sư tỷ bắt nạt ta, ta còn không dám đánh trả, ngươi lại dám ra tay với tỷ ấy?!”

Hai người đánh tới đánh lui, mỗi chiêu không chí mạng, nhưng chiêu nào cũng nhắm vào bộ phận đau nhất trên người.

Người đàn ông trung niên giống như con quay, bị hai người đánh xoay vòng vòng, không thể chống trả.

Phía bên Ôn Cựu Thành đã đánh xa phu nằm lăn ra đất.

Để ngăn xa phu chạy thoát, Ôn Cựu Thành đánh gãy tay chân của gã, đồng thời gỡ hàm của gã xuống.

Xa phu ngoài hét thảm thì không thể làm gì khác.

Người qua lại trên đường bỏ chạy khi thấy cảnh tượng sợ hãi.

Mãi đến khi có người hét quan sai tới, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm mới dừng lại.

Người đàn ông trung niên bị đánh đến mức mặt mũi sưng tấy bầm tím không thể nhận dạng, mũi miệng đầy máu, nằm thoi thóp trên đất, thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Các quan sai khí thế chạy tới, không nói gì đã bao vây Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm.

Còn người đàn ông trung niên và xa phu nằm dưới đất cũng được xách lên.

Tiêu Hề Hề biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, thần kinh hoàn toàn thả lỏng, không thể chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống.

Ôn Cựu Thành nhanh tay bắt lấy nàng.

Các quan sai này không biết Tiêu Hề Hề, bọn họ nghĩ nhóm người này đánh nhau trên đường, còn liên quan đến cướp dân nữ nhà lành, tình cảnh vô cùng tệ.

Bắt buộc phải giải về hết, giao cho cấp trên xử lý.

Ba người Ôn Cựu Thành đều không phản kháng, yêu cầu duy nhất của bọn họ là gọi đại phu chữa trị cho Tiêu Hề Hề.

Các quan sai này phụ trách tuần tra đường lớn, mà con đường lớn này thuộc quản lý của phủ Kinh Triệu, cho nên bọn họ giải người đến phủ Kinh Triệu.

Phủ doãn Mai Quảng Đào nhận lệnh của Hoàng đế, biết Quý phi đã bị bắt cóc, y đang gấp gáp phái người rời thành tìm nàng.

Lúc này y rất bận, vừa nghe thấy thuộc hạ bắt được mấy tên cướp đánh nhau giành giật dân nữ nhà lành, y không mấy để tâm xua tay.

“Giam người vào đại lao trước, xong việc ta sẽ xử lý bọn họ!”

“Vâng.”

Kết quả là Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm đều bị nhốt vào ngục.

Ba người ngồi xổm trong ngục tù tối tăm ẩm ướt.

Bùi Thiên Hoặc trước bị lũ gián dọa sợ hét thất thanh, sau lại bị lũ chuột dọa chạy khắp nơi, tinh thần gần như sụp đổ.

“Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy? Sao không quét dọn một chút chứ? Toàn là gián với chuột, ghê quá đi mất!”

Để xoa dịu trái tim mong manh của Bùi Thiên Hoặc, không muốn nghe tiếng hét chói tai của y, Ôn Cựu Thành và Sở Kiếm cam chịu đập gián và bắt chuột.

Ôn Cựu Thành cảm khái nói “Không ngờ chúng ta đường đường là Huyền Môn, thoáng một cái, một nửa đã bị bắt vào ngục.”

Sở Kiếm cười hì hì “Hay là chúng ta ở trong ngục viết một quyển “Huyền Môn đã đến đây chơi” đi? Giữ làm kỉ niệm.”

Ôn Cựu Thành “Đệ không sợ sư phụ tức chết sao?”

Sở Kiếm “Đừng nói với sư phụ là được rồi.”

……

Lúc Tiêu Hề Hề tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cứng, đắp một chiếc chăn mỏng.

Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ.

Nàng cố gắng ngồi dậy, không cẩn thận động tới vết thương, nàng đau đớn thở hổn hển.

Cánh cửa bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi mang theo rương thuốc bước vào.

Y thấy Tiêu Hề Hề tỉnh lại, bước chân dừng lại, sau đó quay đầu ra ngoài hét lớn.

“Người đã tỉnh rồi, mang thuốc tới đây!”

Y bước vào phòng, đặt rương thuốc lên bàn.

Y nói với Tiêu Hề Hề.

“Đừng sợ, đây là phủ Kinh Triệu, kẻ xấu đã bị bắt, bây giờ cô an toàn rồi.”

Tiêu Hề Hề “Ngươi là đại phu?”

Y ẩn ý cười cười “Ta họ Đường, là ngỗ tác ở phủ Kinh Triệu, bình thường còn làm đại phu bán thời gian.”

Tiêu Hề Hề “……”

Chẳng những giải phẫu người chết, còn chữa trị cho người sống, cũng bận thật đấy!

Một nha dịch bưng một bát thuốc đen bước nhanh vào.

“Đường đại phu, thuốc đến rồi.”

Đường đại phu chỉ chỉ Tiêu Hề Hề “Cho cô nương ấy uống đi.”

Nha dịch đưa bát thuốc cho Tiêu Hề Hề.”

“Tiểu nương tử, uống mau đi, thuốc này là Đường đại phu đặc biệt chuẩn bị cho cô.”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, pháp y cũng là y học, dù phạm vi chuyên môn có hơi khác nhưng hẳn là không đến nỗi chết người.

Nàng đưa tay nhận bát thuốc, bịt mũi rồi một hơi uống hết bát thuốc.

Thuốc này cực kỳ đắng.

Uống xong, nàng có cảm giác lưỡi mình mất đi vị giác.

Đường đại phu bắt mạch, châm cho nàng thêm vài kim.

“Cô bị nội thương nặng, thời gian này đừng đi lung tung, phải điều dưỡng thật tốt.”

Tiêu Hề Hề “Những người đi cùng ta đâu? Họ thế nào rồi?”

Đường đại phu vừa nói vừa lau kim bạc.

“Ba người bị bắt, hai người vẫn bất tỉnh.”

Tiêu Hề Hề nôn nóng hỏi “Xin hỏi ba người bị bắt là ai?”

Đường đại phu “Ta cũng không rõ, nhưng hình như là ba người ra tay đánh người, lúc quan sai đi ngang, tình cờ thấy bọn họ đánh người, ra tay rất nặng.”

Tiêu Hề Hề nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, vội giải thích.

“Các người hiểu lầm rồi, ba người đó là huynh trưởng và đệ đệ của ta, bọn họ biết ta bị kẻ xấu bắt, trong lúc tức giận mới ra tay đánh người, bọn họ đều là người tốt, đừng bắt bọn họ!”

Đường đại phu khá ngạc nhiên “Thật vậy sao?”

Bọn họ đều nghĩ ba tên đó đang bắt nạt người khác.

Suy cho cùng, hai người còn lại bị đánh thảm đến mức gần như không còn nhìn ra hình người.

Đường đại phu đóng rương thuốc lại “Ta sẽ giúp cô nói với Phủ doãn, xem có thể thả bọn họ ra hay không, nhưng ta phải nhắc nhở cô trước, hiện giờ Phủ doãn rất bận, tạm thời không có thời gian quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, ba huynh đệ của cô có lẽ sẽ bị giam một thời gian.”

Tiêu Hề Hề nghe thấy hai từ “Phủ doãn” vội vàng hỏi.

“Phủ doãn mà ngươi nói là Phủ doãn Mai Quảng Đào sao?”

Đường đại phu “Chính là ngài ấy, sao? Cô quen ngài ấy?”

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Phải phải, ta và y là người quen cũ, chúng ta rất thân, chỉ cần y thấy ta, nhất định sẽ đồng ý thả huynh đệ của ta đi!”

Đường đại phu nghi ngờ nhìn nàng “Thật hay giả vậy?”

Tiêu Hề Hề “Bất kể thật giả, ngươi chỉ cần cho ta gặp Mai phủ doãn là sẽ biết, không phải sao?”

Đường đại phu nghĩ lại cũng đúng, bèn gật gật đầu.

“Cô chờ chút, ta đi hỏi Mai phủ doãn, xem ngài ấy nói thế nào.”

Tiêu Hề Hề chân thành nói “Cảm ơn!”

Đường đại phu vác rương thuốc nặng trên lưng, vẫy tay với nàng rồi xoay người bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK