Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Hàn triệu Tiêu Lăng Phong và Phương Vô Tửu đến hỏi chuyện.

Hai người đều không phải đương sự, chỉ có thể miêu tả lại theo lời người khác nói.

Tiêu Lăng Phong “Hai thích khách đều là người nước Liêu, nước Liêu có thù với nước ta, mạt tướng nghi ngờ lần hành thích này có thể là do nước Liêu cố ý làm ra.”

Lạc Thanh Hàn “Liêu vương muốn báo thù thì nên nhắm vào trẫm, Quý phi là công chúa của Nam Nguyệt, giết nàng có ích gì?”

Tiêu Lăng Phong nghĩ ngợi hồi lâu, bèn nói ra suy đoán của mình.

“Giết Quý phi, một là có thể khiến Hoàng thượng mất đi người mình yêu, hai là có thể khơi dậy tranh chấp giữa Đại Thịnh và Nam Nguyệt, một tên hai nhạn!”

Lạc Thanh Hàn trầm mặc, như thể đang suy nghĩ.

Phương Vô Tửu “Tiêu tướng quân nói có lý, nhưng vi thần có một chuyện vẫn không rõ.”

Lạc Thanh Hàn “Nói đi.”

Phương Vô Tửu “Mũi tên bắn trúng Quý phi có độc, nhưng chất độc chỉ làm bất tỉnh trong thời gian ngắn, không hại đến tính mạng. Nếu người Liêu muốn g.iết chết Quý phi thì tại sao không dùng kịch độc có thể lấy mạng ngay lập tức?”

Tiêu Lăng Phong không trả lời được.

Nếu mũi tên tẩm kịch độc thì khả năng thành công chắc chắn cao hơn, thích khách chắc chắn biết rõ điểm này.

Chuyện này quả thật hơi kỳ lạ.

Phương Vô Tửu “Thích khách không dùng kịch độc, nghĩa là bọn chúng không hề muốn giết Quý phi, hành thích chỉ là mục đích giả, bọn họ còn có mục đích khác.”

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, quyết định gọi Cảnh phi, Lý phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân tới, các nàng đều là những người trải qua vụ hành thích, hỏi các nàng nhất định sẽ giúp bọn họ hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.

Bốn phi tần hơi kinh ngạc, không ngờ Hoàng đế lại về hành cung sớm như vậy.

Bốn phi tần hành lễ.

Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh phi ngập nước, giọng điệu buồn bã.

“Hoàng thượng, thần thiếp suýt nữa là không gặp được ngài rồi.”

Thiệu lương nhân cũng dùng khăn tay lau khóe mắt, run giọng nói.

“Hai thích khách kia rất hung ác, thần thiếp chưa từng gặp phải chuyện này, may là Hoàng thượng trở về sớm, nếu không cả ngày hôm nay thần thiếp không thể nào yên lòng được.”

Lý phi thật ra cũng rất sợ, nhưng nàng nhìn thoáng là biết Hoàng đế hoàn toàn không quan tâm nàng có sợ hay không, cho nên dứt khoát không nói lời nào.

Tô tài nhân cúi đầu không nói.

Lạc Thanh Hàn không để ý tới Cảnh phi và Thiệu lương nhân đang kêu gào, mà nhìn Tiêu Lăng Phong bên cạnh, ra hiệu cho ông đặt câu hỏi.

Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, chắp tay với bốn phi tần.

“Mạt tướng phụng lệnh điều tra chuyện hành thích, có vài chuyện cần bốn vị nương nương giải đáp, hy vọng các vị nương nương có thể thành thật trả lời.”

Cảnh phi gật đầu “Trong hành cung đột nhiên xảy ra chuyện này, bổn cung cũng hy vọng có thể nhanh chóng tra rõ chân tướng, bằng không bổn cung không yên lòng được, Tiêu tướng quân có chuyện muốn hỏi thì cứ hỏi, bổn cung sẽ trả lời hết những gì mình biết.”

Tiêu Lăng Phong “Xin hỏi tại sao các vị nương nương lại truyền vũ cơ?”

Cảnh phi cau mày “Ngươi đang nghi ngờ bổn cung sao?”

Tiêu Lăng Phong “Nương nương nghĩ nhiều rồi, mạt tướng đang làm theo lệ thôi.”

Cảnh phi liếc nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt Hoàng đế vô cảm, không nhìn ra vui giận, chỉ đành hậm hực giải thích.

“Bổn cung nghe nói Tô tài nhân muốn gảy khúc cho Quý phi nương nương nghe, bổn cung thấy chỉ nghe khúc thôi thì quá đơn điệu, nên mới gọi hai vũ cơ tới để góp vui. Bổn cung không biết hai vũ cơ được gọi tới là thích khách, cầu xin Hoàng thượng minh xét!”

Tiêu Lăng Phong thuận thế nhìn sang Thiệu lương nhân.

“Xin hỏi tại sao người lại cùng Cảnh phi đến gặp Quý phi?”

Thiệu lương nhân “Ta rảnh rỗi không có gì làm nên đến tìm Cảnh phi nói chuyện, vừa hay nghe nói Quý phi bị bệnh nên cùng Cảnh phi đến thăm Quý phi nương nương.”

Tiêu Lăng Phong hỏi “Người thân với Cảnh phi lắm sao?”

Thiệu lương nhân cụp mắt “Cảnh phi là người khoan dung nhân hậu, ngày thường rất quan tâm ta.”

Lý phi nghe vậy không khỏi trợn mắt, giả tạo!

Cái trợn mắt này của nàng bị Tiêu Lăng Phong bắt được.

Tiêu Lăng Phong nhìn nàng “Người có gì muốn nói?”

Nét mặt Lý phi cứng đờ.

Nàng nhanh chóng thu lại nét mặt “Bổn cung không có gì muốn nói.”

Cuối cùng Tiêu Lăng Phong nhìn về phía Tô tài nhân, hỏi nàng có biết gì không.

Tô tài nhân luôn cúi đầu, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Nàng c.ắn môi dưới, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt kiên quyết.

“Ta không biết thích khách làm sao trà trộn vào được, nhưng ta có chuyện muốn nói.”

Tiêu Lăng Phong lập tức nói “Mời người nói.”

Tô tài nhân liếc nhìn Thiệu lương nhân trước rồi nói.

“Lúc thích khách tấn công Quý phi, ta nhìn thấy … ta nhìn thấy Thiệu lương nhân cố ý đẩy bình hoa, bình hoa đó đúng lúc chặn đường của Quý phi, suýt nữa đã hại chết Quý phi nương nương!”

Nghe vậy, nét mặt Thiệu lương nhân thay đổi rõ rệt.

Nàng không do dự phủ nhận “Không có! Thần thiếp không đẩy bình hoa, thần thiếp vô tội, cầu xin Hoàng thượng minh xét!”

Tô tài nhân “Lúc đó Cảnh phi nương nương ở cùng Thiệu lương nhân, hẳn là Cảnh phi nương nương cũng nhìn thấy.”

Cảnh phi lắc đầu “Không có, lúc đó thần thiếp quá sợ hãi, chỉ lo chạy trốn nên không nhìn thấy gì cả.”

Tô tài nhân khó tin nhìn nàng “Sao nương nương không chịu nói thật?”

Cảnh phi bất lực “Bổn cung nói đều là sự thật, bổn cung quả thật không để ý là ai đẩy ngã bình hoa.”

Tô tài nhân gấp gáp “Lúc đó người ở gần Thiệu lương nhân như vậy, không thể nào không nhìn thấy được!”

Thiệu lương nhân rưng rưng nước mắt nhìn nàng “Cảnh phi nương nương rõ ràng đang nói thật, tại sao ngươi không tin? Lẽ nào ngươi nhất quyết muốn Cảnh phi nương nương chỉ nhận ta mưu hại Quý phi nương nương thì mới cam tâm sao?”

Tô tài nhân “Không phải vậy, các người nói dối, Cảnh phi nương nương chắc chắn đang bao che cho ngươi!”

Cảnh phi cau mày “Tô tài nhân, ngươi chẳng những vu khống Thiệu lương nhân, còn muốn vu khống bổn cung, rốt cuộc ngươi đang có ý đồ gì? Lẽ nào người đẩy bình hoa muốn mưu hại Quý phi nương nương chính là ngươi? Ngươi cố tình vu khống bổn cung và Thiệu lương nhân là để qua mắt người khác!”

Mặt Tô tài nhân đỏ bừng “Thần thiếp không có! Những gì thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp có thể thề, nếu có nửa lời giả dối thì thần thiếp sẽ bị sét đánh!”

Thấy ba người sắp cãi nhau, Lạc Thanh Hàn lạnh lùng ngắt lời.

“Đủ rồi!”

Ba người đồng thời im lặng, không dám nói thêm.

Tiêu Lăng Phong nhìn Lý phi là người duy nhất đứng ngoài cuộc, cung kính hỏi.

“Nương nương có thấy ai đẩy ngã bình hoa không?”

Ánh mắt của Lý phi lần lượt quét qua Cảnh phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân, cuối cùng dừng lại ở Tô tài nhân.

Tô tài nhân thấp thỏm bất an.

Rất lâu sau mới nghe thấy Lý phi lên tiếng.

“Lúc thích khách tấn công, Tô tài nhân là người có phản ứng đầu tiên, cầm tỳ bà trên tay đánh bất tỉnh một thích khách, sau đó Tô tài nhân không ngần ngại dùng thân mình bảo vệ Quý phi, nói thật, nếu Tô tài nhân muốn mưu hại Quý phi nương nương thì cần gì làm những chuyện này? Không phải tự gây mâu thuẫn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK