Tiêu Hề Hề ngồi trong xe, một tay chống cằm, bất đắc dĩ thở dài.
“Tại sao truyện hay ngày càng ít thế này?”
Lạc Thanh Hàn “Là do tốc độ xem truyện của nàng quá nhanh.”
Tiêu Hề Hề than thở “Không thể trách ta đọc nhanh, chỉ trách số truyện này quá ngắn.”
Người viết truyện ngày nay thật không có lương tâm, nếu có thể nói rõ trong một câu thì tuyệt đối sẽ không dùng hai câu, hoàn toàn không biết diễn giải gì cả, một cuốn truyện bình thường chỉ có hơn bốn mươi trang.
Đối với một con mọt sách một lần đọc mười dòng như Tiêu Hề Hề, một ngày có thể dễ dàng gặm năm sáu cuốn.
Mỗi ngày nàng ở trong cung buồn chán sẽ đọc truyện, bất giác nàng đã đọc hết sách truyện trên thị trường.
Nàng hết truyện rồi!
Nhìn vẻ mặt bơ phờ của nàng, Lạc Thanh Hàn đề nghị.
“Nếu nàng thật sự không tìm được truyện phù hợp với sở thích, nàng có thể thuê người viết cho mình.”
Tiêu Hề Hề vui mừng “Thế cũng được à?”
Lạc Thanh Hàn “Được, nàng muốn đọc thể loại truyện gì, cứ để người khác viết truyện thế ấy.”
Tiêu Hề Hề bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ muốn đọc nhất là loại truyện gì?
Giống như hỏi nàng thích thịt lợn hơn hay thích thịt gà hơn.
Dù là thịt gà hay thịt lợn, nàng đều thích ăn!
Tiêu Hề Hề không thể lựa chọn, cẩn thận suy nghĩ cả đêm.
Hôm sau, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
“Bệ hạ, thần thiếp quyết định tổ chức một cuộc thi viết truyện, không hạn chế chủ đề cũng như số lượng chữ, chỉ cần truyện viết hay thì ai cũng có thể dự thi, người thắng sẽ nhận được một trăm lượng bạc!”
Như vậy nàng có thể xem hết các thể loại truyện, không cần phải lựa chọn gì cả.
Nói xong nàng đập mạnh tờ ngân phiếu nhàu nát xuống bàn.
Lạc Thanh Hàn cầm tờ ngân phiếu lên nhìn, phát hiện số hiệu trên ngân phiếu là của nhiều năm trước, không biết còn có thể đổi thành tiền hay không.
Hắn hỏi “Nàng lấy ngân phiếu này ở đâu?”
Tiêu Hề Hề ngẩng cao đầu nói “Đây là tiền tiêu vặt sư phụ cho ta lúc rời sư môn.”
Lạc Thanh Hàn “Sư phụ nàng cho nàng bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Tiêu Hề Hề lập tức cảnh giác “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Đừng lo, ta không có hứng thú với tiền riêng của nàng, ta chỉ muốn nhắc nhở tờ ngân phiếu này có thể đã quá thời hạn quy đổi.”
Các tiền trang vì ngăn chặn sự xuất hiện của ngân phiếu giả, hầu như mỗi năm sẽ đổi mới ngân phiếu, mỗi tờ ngân phiếu có thời hạn đổi từ mười đến hai mươi năm, nếu sau ngày hết hạn mà chưa đổi, chủ hộ phải trực tiếp cầm tín vật đến tiền trang, đối chiếu số tiền gửi và chữ ký mới có thể rút tiền.
Nói cách khác, tờ ngân phiếu của Tiêu Hề Hề tương đương với giấy vụn.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng lấy hết ngân phiếu mà sư phụ cho, đưa Lạc Thanh Hàn xem.
Lạc Thanh Hàn xem từng tờ một, bình tĩnh nói.
“Số ngân phiếu này không xài được nữa.”
Tiêu Hề Hề ngồi bệt xuống đất như bị sét đánh.
“Sao có thể chứ? Đây đều là tiền dưỡng già của ta mà!”
Lúc này nàng như người già neo đơn bị lừa hết tiền, khóc lóc thảm thiết.
Lạc Thanh Hàn nghe vậy lông mày giật giật.
Nàng mới bao nhiêu mà bắt đầu tích góp tiền dưỡng già rồi.
Với cả nàng còn phải tự mình tích góp à? Xem hắn chết rồi sao!
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói “Số ngân phiếu này tổng cộng là một ngàn hai trăm lượng, nàng đưa số ngân phiếu này cho ta, ta sẽ sai người đưa cho nàng một ngàn hai trăm lượng bạc thỏi, nếu nàng thấy bạc thỏi chiếm chỗ thì đổi ngân phiếu mới cho nàng cũng được.”
Tiêu Hề Hề chợt ngừng khóc, lao tới ôm hắn, chụt một cái thật mạnh.
“Đổi thành bạc thỏi là được, chỗ của ta rộng rãi, không lo chiếm chỗ.”
Chiều hôm đó, người bên Thiếu phủ khiêng một chiếc rương nặng đến cung Vân Tụ.
Tiêu Hề Hề mở rương thấy bên trong có một trăm hai mươi thỏi bạc được sắp xếp ngay ngắn.
Mỗi thỏi bạc là mười lượng, một trăm hai mươi thỏi vừa đủ một ngàn hai trăm lượng.
Tiêu Hề Hề vui vẻ nằm trên những thỏi bạc, cố gắng hít lấy hít để mùi đồng từ chúng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lạc Thanh Hàn vừa uống trà vừa nhàn nhã hỏi.
“Nàng thích tiền đến thế à?”
Tiêu Hề Hề vu.ốt ve thỏi bạc tròn trịa sáng bóng, mê mẩn nói “Trên đời này ai mà không thích tiền chứ.”
Lạc Thanh Hàn “Nhưng tiền không phải vạn năng.”
Tiêu Hề Hề “Sao phải nhắc nhở ta chuyện này? Ta không tham lam như vậy, ta chỉ muốn tiền thôi, không hi vọng nó vạn năng.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Đôi khi thật sự rất muốn chui vào đầu nữ nhân này xem thử trong cái đầu nhỏ bé đó của nàng chứa bao nhiêu suy nghĩ phi lý.
Tiêu Hề Hề không nỡ lấy mười thỏi bạc.
“Vì để có truyện đọc, ta thật sự đã bỏ hết vốn liếng.”
Đây là một phần mười tài sản của nàng!
Lạc Thanh Hàn “Nàng chỉ có bao nhiêu đó tiền thì cứ thành thật mà giữ lấy đi, ta sẽ giúp nàng trả số tiền thưởng cuộc thi viết truyện.”
Tiêu Hề Hề vui mừng ném thỏi bạc đi, lao tới ôm hắn, vui vẻ hét lên.
“Ba ba! Ba ba thật tốt với con, con yêu ba ba nhiều lắm!”
Lạc Thanh Hàn giơ tay đánh mông nàng.
“Im miệng!”
Bình thường Tiêu Hề Hề sẽ xấu hổ giận dỗi, nhưng bây giờ nàng lại đầy vui sướng tận hưởng niềm vui có kim chủ ba ba chống lưng, dù bị đánh mông cũng không thấy xấu hổ mà còn vui vẻ hỏi.
“Ba ba có muốn đánh thêm vài cái nữa không?”
Lạc Thanh Hàn “……”
Quý phi của hắn ngày càng khó quản rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hề Hề vui vẻ cùng Lạc Thanh Hàn rời cung.
Tiêu Hề Hề là Quý phi không thể trực tiếp đứng ra tổ chức cuộc thi viết truyện, đành phải tìm người đại diện.
Người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Anh vương.
Anh vương rất thích đọc truyện, lại là người có cùng lý tưởng, hơn nữa ngày thường y cũng không có chuyện gì làm, có nhiều thời gian rảnh nên làm chuyện này là thích hợp nhất.
Hai người đi thẳng đến phủ Anh vương.
Lạc Dạ Thần vốn dĩ không vui khi tiếp đón hai người, mỗi lần gặp Quý phi đều gặp chuyện xui xẻo!
Sau khi nghe Quý phi nói xong, Lạc Dạ Thần lập tức thấy hứng thú.
Cuộc thi viết truyện, nghĩ thôi cũng thấy thú vị!
Y tạm thời đè nén sự bài xích của mình với Quý phi, xoa xoa tay hào hứng thảo luận chi tiết cuộc thi với nàng.
Trời đã gần trưa, Bộ Sanh Yên nhắc nhở.
“Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, Hoàng thượng và Quý phi nương nương có muốn dùng bữa ở phủ Anh vương không? Hay là muốn ra ngoài?”
Lạc Thanh Hàn “Sao cũng được.”
Lạc Dạ Thần xua tay “Lưu Quang Các gần đây có món mới, chúng ta đến Lưu Quang Các ăn đi.”
Một nhóm người ngồi xe ngựa đến Lưu Quang Các.
Sau khi xe ngựa dừng lại, bốn người lần lượt xuống xe.
Có người tình cờ đi ngang qua vô tình đụng phải Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần cau mày, mắng người đó mấy câu.
Người đó nhanh chóng xin lỗi rồi chạy đi.
Tiêu Hề Hề nhìn bóng người chạy đi, tò mò hỏi.
“Vương gia, người đó là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ngài hả?”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Đương nhiên không phải!”
Tiêu Hề Hề “Vậy tại sao trong tay hắn lại có ngọc bội giống hệt của ngài?”
Lạc Dạ Thần “Ngọc bội gì?”
Y vô thức chạm ngọc bội trên thắt lưng nhưng không thấy đâu.
“Mẹ kiếp, ngọc bội của ta đâu?”