Bộ Sanh Yên ngồi dậy nói “Trước đó Quý phi đã cứu mạng ta và Tiểu Ngố Ngố, nàng là ân nhân cứu mạng của chúng ta, bây giờ ân nhân có chuyện nhờ giúp, sao ta có thể khoanh tay ngồi nhìn? Chàng đi xem thử đi.”
Vương phi vừa mới sinh con, còn đang ở cữ, Lạc Dạ Thần không muốn nàng nhọc lòng, chỉ đành hậm hực ngồi dậy.
“Người đâu, hầu hạ bổn vương thay y phục!”
Quản gia lập tức mở cửa bước vào hầu hạ vương gia thay y phục.
Trong noãn các, Sở Kiếm và Y Mỹ chờ đã lâu.
Lúc thấy Anh vương tới, bọn họ lập tức đứng dậy.
Sắc mặt Lạc Dạ Thần trông cực kỳ xấu, như có người nợ mình mấy trăm vạn lượng.
Y không biết Sở Kiếm, nhưng y biết Tam công chúa của nước Thiên đảo, dù sao y cũng là người hộ tống sứ đoàn nước Thiên Đảo vào kinh.
Y Mỹ vẫn chưa bình phục sau cú sốc bị ám sát, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Nàng không còn thái độ kiêu ngạo trước đó, hai tay nắm chặt vạt váy, bộ dạng bất an trông có hơi đáng thương.
Sở Kiếm chắp tay hành lễ “Vương gia, tại hạ phụng lệnh Quý phi nương nương dẫn Tam công chúa đến tìm vương gia giúp đỡ.”
Lạc Dạ Thần mất kiên nhẫn nói “Rốt cuộc có chuyện gì? Có chuyện thì nói mau, đêm hôm khuya khoắt, các ngươi không cần ngủ, nhưng bổn vương muốn ngủ.”
Sở Kiếm “Chuyện là thế này, vừa rồi Tam công chúa bị sát thủ mai phục, suýt thì bị giết, là tại hạ đã cứu công chúa, hiện giờ công chúa không có nơi để đi, chỉ có thể tạm thời ở nhờ phủ Anh vương.”
Lạc Dạ Thần dùng biểu cảm “người đang đùa ta đó hả” nhìn y chằm chằm.
“Không có nơi để đi là ý gì? Cô ta không phải là Tam công chúa của nước Thiên Đảo à? Cô ta có thể đến Hồng Lư Tự tìm sứ đoàn nước Thiên Đảo! Đây là phủ Anh vương của bổn vương, không phải trạm thu nhận, đừng có dẫn người nhét vào đây.”
Nếu Bộ Sanh Yên biết mình thu nhận một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nhất định sẽ đuổi y đến thư phòng.
Y không muốn chia phòng ngủ với vương phi!
Y Mỹ cắn môi, nét mặt ấm ức.
Dù nàng không hiểu Anh vương nói gì, nhưng có thể cảm nhận được mình bị ghét bỏ.
Sở Kiếm liếc nhìn nàng trước, sau đó nói “Chúng ta nghi ngờ kẻ đứng sau phái người ám sát Tam công chúa là người trong sứ đoàn nước Thiên Đảo, dẫn công chúa về sứ đoàn chẳng khác nào đưa cừu vào miệng hổ.”
Lạc Dạ Thần giật mình, sau đó lộ nét mặt không tin được.
“Sao có thể? Cô ta là Tam công chúa của nước Thiên Đảo, sứ đoàn sao lại giết cô ta? Thật vô lý!”
Sở Kiếm “Vừa rồi tại hạ cứu Tam công chúa, nghe thấy đám sát thủ nói tiếng của nước Thiên Đảo.”
Chính vì đám sát thủ nói tiếng của nước Thiên Đảo nên y mới không có hành động gì khi đám sát thủ nói lục soát từng nhà.
Không phải y bạo gan mà do y chả hiểu gì!
Lạc Dạ Thần vô thức nhìn Y Mỹ, chỉ thấy nét mặt Y Mỹ trống rỗng bàng hoàng.
Nàng không hiểu Sở Kiếm và Lạc Dạ Thần đang nói gì.
Sở Kiếm nói tiếp.
“Quý phi nương nương sớm đã đoán được Tam công chúa sẽ gặp chuyện bất trắc, nên nhờ tại hạ âm thầm bảo vệ Tam công chúa. Nương nương còn nói, tình hình hiện giờ của Tam công chúa rất nguy hiểm. Kẻ đứng sau rất có thể sẽ tìm cơ hội ra tay lần nữa. Chúng ta chỉ có thể đưa công chúa đến phủ Anh vương, để công chúa ở tạm vài ngày. Quý phi nương nương đặc biệt dặn dò, nếu vương gia sợ vương phi không vui thì có thể đổ hết trách nhiệm cho Quý phi.”
Lạc Dạ Thần tức thì nổi giận.
Y cau mày phản bác “Ngươi nói ta sợ vương phi? Từ khi sinh ra đến nay, bổn vương chưa từng sợ ai!”
Sở Kiếm nhếch môi “Nhưng tại hạ nghe nói vương gia nổi tiếng sợ vợ trong thành Thịnh Kinh.”
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên.
“Ai lan truyền tin nhảm nhí này? Bổn vương sợ vợ khi nào? Tất cả đều là nói bậy! Trong nhà trước giờ bổn vương nói một không hai, vương phi luôn nghe lời bổn vương! Bổn vương bảo nàng đi phía tây, nàng không dám đi phía đông! Bổn vương bảo nàng ăn cơm, nàng không dám uống canh! Ai sợ vợ hả? Thật nực cười!”
Hét lên xong, y lập tức bước nhanh tới cửa, nhìn ra ngoài thấy quản gia đang canh cửa, chắc chắn ông đã nghe thấy những gì bọn họ vừa nói.
Lạc Dạ Thần trừng mắt nhìn quản gia, trầm giọng ra lệnh.
“Những lời vừa rồi không được phép nói ra ngoài, đặc biệt không được nói với vương phi!”
Quản gia nghiêm túc nói “Vừa rồi vương gia có nói gì sao? Nô tài không nghe thấy gì.”
Sắc mặt Lạc Dạ Thần từ u ám chuyển sang tươi tỉnh, hài lòng nói “Tốt lắm! Tháng này tăng gấp đôi tiền lương cho ông.”
Quản gia vui vẻ tạ ơn.
Sở Kiếm “……”
Đây không phải sợ vợ giống sách giáo khoa nói sao?!
Y Mỹ vẫn đờ người ra.
Trên trán nàng dường như viết dòng chữ lớn —
Tôi là ai? Đây là đâu? Bọn họ đang nói gì?
Lạc Dạ Thần đóng cửa lại, quay đầu nhìn Sở Kiếm, ho nhẹ để che đậy, tiếp tục chủ đề trước đó như không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu Quý phi lo lắng cho an nguy của Tam công chúa, sao không trực tiếp dẫn cô ta vào cung? Trong cung chắc chắn sẽ an toàn hơn phủ Anh vương.”
Sở Kiếm nói “Quý phi nương nương đã nói, nếu Tam công chúa vào cung, càng không thể giải thích rõ chuyện này.”
Lạc Dạ Thần không hiểu “Tại sao không thể giải thích rõ? Lẽ nào bọn chúng có thể đổ tội cho Quý phi sao?”
Sở Kiếm xòe tay “Tại hạ cũng không biết, đây là do Quý phi nương nương sắp xếp.”
Lạc Dạ Thần cau mày, nét mặt như có thù sâu hận lớn.
Sở Kiếm an ủi nói.
“Vương gia đừng quá lo lắng, ngài chỉ cần nhớ một điều, bảo vệ Tam công chúa, đừng để ai biết công chúa đang trốn trong phủ Anh vương! Nếu ngài còn nghi hoặc nào khác, có thể đợi ngày mai vào cung tự mình nói với Quý phi nương nương, thời gian không còn sớm, không quấy rầy vương gia nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ!”
Y chắp tay với Lạc Dạ Thần, chuẩn bị rời đi.
Y Mỹ vội kéo tay áo y.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Sở Kiếm quay lại nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt lo lắng bất an của nàng.
Vốn Y Mỹ coi thường thị vệ này, nhưng chính thị vệ trẻ tuổi mà nàng coi thường này lại là người đã cứu nàng khi nàng tuyệt vọng và bất lực nhất.
Lúc này nàng bối rối nhìn quanh, không thể tin được bất cứ ai, chỉ có thị vệ trước mặt mới có thể khiến nàng yên tâm.
Thật ra Sở Kiếm không thích Tam công chúa kiêu ngạo bướng bỉnh này.
Nếu không phải sư tỷ cứ dặn đi dặn lại y phải bảo vệ Tam công chúa an toàn, y sẽ không xen vào chuyện của Tam công chúa.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng đáng thương của Tam công chúa, Sở Kiếm lại chợt nhớ tới con thỏ nhỏ mà mình và sư tỷ bắt được khi ở Huyền Môn.
Khi con thỏ nhỏ bị bắt, trông nó giống hệt Tam công chúa trước mặt.
Vô cùng đáng thương.
Sở Kiếm không khỏi nhẹ giọng nói “Công chúa điện hạ cứ yên tâm ở lại đây, ở đây rất an toàn, sẽ không có ai làm hại người nữa.”
Y Mỹ không thể hiểu y đang nói gì.
Nàng chỉ có thể nắm chặt tay áo y như nắm cọng rơm cứu mạng.
Ánh mắt nàng đầy van xin, xin y đừng đi.
Xin y đừng bỏ rơi nàng.