“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Bây giờ nàng y phục không chỉnh tề, đầu tóc chưa chải, còn để mặt mộc, trông khác xa vẻ hoa lệ lộng lẫy ngày thường.
Lạc Thanh Hàn mở miệng lạnh lùng hỏi.
“Từ đâu nàng biết mẫu phi ta là là người quận Trần Lưu?”
Mẫu phi của hắn qua đời sớm, vì quê nhà xa xôi, không người thân thích bên cạnh, sau khi bà qua đời, trong cung không còn ai nhớ tới bà, người biết lai lịch của bà cũng rất ít.
Lý trắc phi giật mình.
Nàng không ngờ Thái tử ban đêm ghé thăm là vì chuyện này.
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, trong lòng hoảng hốt, môi không tự chủ được run run.
“Thần thiếp … thần thiếp cũng chỉ là nghe người ta nói thôi.”
“Nghe ai nói?”
Lý trắc phi lúc này hoảng sợ tột độ, nàng không dám nói dối, nói hết những gì mình biết.
“Là Ninh phi nương nương, thần thiếp tình cờ gặp bà ấy ở ngự hoa viên, bà ấy kéo thiếp đi thưởng trà ngắm hoa, nhân tiện hàn huyên một chút, vô tình nhắc đến chuyện của mẫu phi Thái tử Điện hạ.”
Lại là Ninh phi.
Lạc Thanh Hàn đè nén khó chịu trong lòng, lạnh lùng hỏi “Kinh Pháp Hoa ta bảo nàng chép, đã chép xong chưa?”
Lý trắc phi xấu hổ nói “Gần đây thần thiếp bị bệnh, tạm thời chưa chép xong.”
“Vậy thì tiếp tục chép, chép không đủ một trăm lần, không được phép rời điện Kim Phong một bước.” Lạc Thanh Hàn dừng một chút, bổ sung nói “Người khác cũng không được đến điện Kim Phong gặp nàng.”
Lý trắc phi không tin được mở to hai mắt.
“Một … một trăm lần? Trước đó Điện hạ không phải nói chỉ chép ba mươi lần sao?”
Tại sao mới chớp mắt đã tăng gấp ba rồi?!
Giọng Lạc Thanh Hàn sắc bén lạnh băng “Tìm một việc cho nàng làm, để nàng bớt đi huyên thuyên với người khác, mẫu phi ta há có thể để các ngươi bàn luận? Lần này chỉ là chép kinh, còn có lần sau, ta trực tiếp cắt lưỡi nàng.”
Lý trắc phi cả người run lên, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Thần thiếp sai rồi, thần thiếp nhất định chép một trăm lần.”
Lạc Thanh Hàn phất tay áo, lạnh lùng bỏ đi.
Sau khi người đi hết, Thải Vân đỡ Lý trắc phi đứng dậy.
Sợ hãi hoảng loạn đan xen, Lý trắc phi toát mồ hôi lạnh ướt đẫm áo trong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Thải Vân lo lắng nói “Nương nương, người nhất định phải mạnh mẽ lên.”
Lý trắc phi ngồi trên ghế sập mềm mại, một hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Nàng sực nhớ nàng bị Thái tử phạt đều là tại Triệu mỹ nhân.
Lý trắc phi không khỏi tức giận, hằn học mắng chửi.
“Ả phế vật vô dụng Triệu mỹ nhân kia, chẳng những dụ dỗ không được Thái tử, ngược lại còn bán đứng ta, chờ xem sau này ta xử lý ả thế nào!”
Rời khỏi điện Kim Phong, sắc trời đã rất muộn.
Thường công công quan sát sắc mặt Thái tử, thận trọng hỏi.
“Điện hạ còn muốn đi đến điện Thanh Ca không?”
Lạc Thanh Hàn không chút do dự nói.
“Đi.”
Trong hoàng cung đầy rẫy tranh đoạt quyền lợi này, chỉ có điện Thanh Ca là thanh tịnh.
Xa giá của Thái tử dừng trước điện Thanh Ca.
Các tiểu thái giám canh cửa vội quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn xuống xe, mặt không biểu cảm đi vào trong.
Thường công công cao giọng thông báo.
“Thái tử Điện hạ giá đáo!”
Tiêu Hề Hề đang nhét cá viên vào miệng bị tiếng thông báo này làm giật mình, nàng nuốt trọn cá viên, rồi mắc kẹt trong cổ họng.
Nhổ không ra, nuốt không được, cả người sắp ngạt thở.
Bảo Cầm sợ đến tái mặt, lao tới đánh mạnh vào lưng nàng.