Nàng tin, chỉ cần uống nhanh thì sẽ không thấy đắng!
Hóa ra là nàng ngây thơ.
Dù có uống nhanh thế nào thì vẫn thấy đắng.
Uống được nửa nồi, lưỡi nàng đắng đến mức gần như mất đi vị giác.
Phương Vô Tửu lạnh lùng nói “Lần sau nếu muội còn dám làm bậy, lượng thuốc sẽ tăng gấp đôi, không đắng chết muội xem như ta thua!”
Tiêu Hề Hề khóc lóc “Ta sai rồi, ta không dám nữa, hu hu hu ~”
Phương Vô Tửu chắp tay với Hoàng đế, cầm hộp thuốc rời đi.
Bảo Cầm tiễn Phương Vô Tửu ra khỏi cửa.
Lạc Thanh Hàn cầm hộp mứt trái cây từ tay cung nữ đưa cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vội cầm một nắm mứt trái cây nhét vào miệng nhai.
Vì một lúc ăn quá nhiều mứt trái cây nên hai má nàng phồng lên.
Nàng vừa ăn vừa khóc, nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương.
“Đắng quá, thật sự là đắng quá.”
Lạc Thanh Hàn đau lòng khi thấy nàng như vậy.
Đều tại hắn, khả năng kiềm chế quá kém, cứ nghĩ chỉ ôm ôm hôn hôn thì không có chuyện gì, nào ngờ d.ục vọng như lũ lụt, một khi đã dâng trào thì không thể kiềm lại, lý trí của hắn cũng bị cuốn trôi.
Lạc Thanh Hàn xoa xoa đầu nàng an ủi “Không sao, ăn mứt trái cây sẽ không đắng nữa.”
Tiêu Hề Hề ăn hết nửa hộp mứt trái cây mới át được vị đắng khủng khiếp trong miệng.
Tế Vũ bưng nước súc miệng vào, hầu hạ Quý phi súc miệng.
Sau khi dọn dẹp xong, các cung nữ lui ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề nằm xuống.
Bây giờ hai người không dám làm gì, chỉ nằm im ở đó.
Một lúc sau.
Tiêu Hề Hề đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Chàng không bị ta dọa sợ đó chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Không có.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi “Thật không?”
Hai người đang hăng say, đến thời điểm mấu chốt, nàng đột nhiên nôn một ngụm máu lớn, dù là ai cũng sẽ giật mình sợ hãi, nếu nghiêm trọng còn có thể để lại ám ảnh tâm lý.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt, bắt gặp ánh mắt của nàng, trầm mặc một hồi mới nói.
“Thật ra cũng có hơi sợ, nhưng quan trọng hơn là lo lắng và đau lòng, còn có chút hối hận.”
Tiêu Hề Hề vùi mặt vào lòng hắn, nhẹ giọng nói.
“Xin lỗi.”
Lạc Thanh Hàn vuốt lưng nàng “Không phải lỗi của nàng, không cần phải nói xin lỗi.”
Tiêu Hề Hề “Nếu không phải ta trêu chọc chàng, chàng cũng sẽ không kích động như vậy.”
Lạc Thanh Hàn “Là vì khả năng kiềm chế của ta quá kém, không chống lại được cám dỗ.”
Tiêu Hề Hề “Sau này ta sẽ không tùy tiện trêu chọc chàng nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Cũng không đến mức đó.”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tiêu Hề Hề.
Đã thế này rồi, hắn vẫn còn muốn bị trêu chọc, không sợ lại bị phun máu đầy người sao?
Lạc Thanh Hàn “Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nên hôn thì hôn, nên ôm thì vẫn phải ôm, ta sẽ khống chế tốt chừng mực, không để chuyện tối nay xảy ra lần nữa.”
Tiêu Hề Hề nghi hoặc “Chàng làm được không?”
Lạc Thanh Hàn “Đừng hỏi nam nhân có làm được không.”
Tiêu Hề Hề “……”
Sao tự dưng nghe thấy tiếng lái xe thế nhỉ?
Hôm sau là thời gian chính của cuộc săn mùa thu, mọi người có mặt tại nơi tập trung, sẵn sàng lên đường.
Tối qua, độc cổ trong người Tiêu Hề Hề phát tác, cơ thể còn rất yếu, chỉ đành nằm trên giường, không đi đâu được.
Hôm nay, Lạc Thanh Hàn mặc trang phục cưỡi ngựa cổ tròn tay hẹp đỏ sậm, thắt lưng da uốn cong rất đẹp, bên hông đeo bội kiếm, đi giày bốt da hươu đen, dáng người cao lớn tuấn tú, trông không giống đế vương, ngược lại giống thiếu niên hào hoa phong nhã.
Tiêu Hề Hề nhìn không chớp mắt, nhịn không được duỗi bàn tay tội lỗi sờ sờ eo hắn.
“Hoàng đế của ta sao lại đẹp trai vậy chứ?”
Lạc Thanh Hàn bị nàng sờ đến mức ngứa ngáy trong lòng, bèn bắt lấy bàn tay của nàng, cúi người hôn lên mu bàn tay của nàng.
“Nàng ở hành cung nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi ta về.”
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Đừng quên lợn rừng của ta.”
Lạc Thanh Hàn “Không quên, ta vẫn nhớ.”
Tiêu Hề Hề “Chú ý an toàn.”
……
Hoàng đế dẫn một đội quân vào sâu trong Thượng Lâm Uyển.
Cấm quân tìm một nơi bằng phẳng dựng lều và bếp tạm thời.
Như thường lệ, Hoàng đế treo giải thưởng, hôm nay người nào săn được nhiều nhất sẽ nhận được một bộ ly dạ quang được tiến cống từ Tây Vực và hai vò rượu hoa lê trắng hảo hạng được cất giữ trong cung.
Hầu hết nam nhân đều thích rượu, dù có tiền cũng không thể mua được rượu hoa lê trắng hảo hạng, trong cung số lượng cũng có hạn.
Khi nghe thấy giải thưởng có rượu hoa lê trắng, các nam nhân có mặt lập tức có động lực hơn.
Lạc Dạ Thần hào hứng nói với Bộ Sanh Yên.
“Đợi ta giành được rượu hoa lê trắng, ta sẽ tặng cho nhạc phụ đại nhân, ông ấy thích uống rượu nhất, nhất định sẽ thích rượu này!”
Bộ Sanh Yên không dập tắt nhiệt tình của y, động viên nói “Ừm, xem chàng thể hiện.”
Dù có giành được rượu hoa lê trắng thật, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị nàng pha nước.
Thân thể cha nàng đầy vết thương cũ, không thể uống được rượu có nồng độ cao, chỉ có thể uống rượu pha nước.
Quận chúa Kiêu Dương cũng có mặt trong số những người tham gia cuộc săn.
Nàng nghe thấy vợ chồng Anh vương nói chuyện, bật cười lớn.
“Chỉ dựa vào các người cũng muốn giành hạng nhất? Đúng là nằm mơ!”
Từ khi biết Tĩnh vương bị Hoàng đế đuổi về vương phủ, nàng liền cáu giận với vợ chồng Anh vương, nếu không có hai người này, Tĩnh vương sẽ không bị Hoàng đế đuổi về.
Kế đó còn phải tự kiểm điểm trong nhà một tháng.
Suốt một tháng nàng không được nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tĩnh Vương, chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn bực.
Có cơ hội, tất nhiên nàng muốn khích vợ chồng Anh vương một câu.
Lạc Dạ Thần vừa thấy nàng, vẻ hưng phấn trên mặt liền biến mất, cười lạnh nói.
“Người nằm mơ là ngươi mới đúng đó, chắc là ngươi nằm mơ cũng nghĩ đến Tĩnh vương chứ gì? Đường đường là quận chúa mà không biết liêm sỉ, suốt ngày chạy theo Tĩnh vương, thể diện của hoàng thất bị ngươi làm mất hết rồi!”
Người khác thường sẽ nể mặt Trưởng công chúa Hoa An, không tiện nói gì về quận chúa Kiêu Dương, nhưng Lạc Dạ Thần thì không sợ.
Y đường đường là Anh vương, một quận chúa cỏn con thấy y còn phải hành lễ, y sợ làm quái gì!
Khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa Kiêu Dương đỏ bừng vì giận, bàn tay chỉ mặt y run rẩy.
“Ngươi … ngươi dám nói với ta như vậy?!”
Lạc Dạ Thần “Ta nói ngươi đấy thì sao? Ngươi có bản lĩnh gọi Trưởng công chúa Hoa An tới đánh ta đi!”
Quận chúa Kiêu Dương “Ngươi!”
Lạc Dạ Thần quay đầu nhìn sang Bộ Sanh Yên.
“Chúng ta đi, không cần để ý tới con điên b.ệnh hoạn này.”
Hai vợ chồng cưỡi ngựa rời đi.
Quận chúa Kiêu Dương bị bỏ lại đứng đó giậm chân giận dữ.
Khi Hoàng đế giương cung bắn mũi tên đầu tiên, mọi người cưỡi ngựa phi nước đại, chạy về phía sâu trong rừng.
Lạc Thanh Hàn không cần giành hạng nhất, mục tiêu của hắn trong chuyến đi này chỉ có lợn rừng, cho nên hắn không vội, cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Triệu Hiền cưỡi ngựa đi bên cạnh, đằng sau có khoảng ba mươi cấm vệ quân.
Nghiêm tài nhân cưỡi ngựa đuổi theo.
“Bệ hạ, thần thiếp có thể đi cùng ngài không?”