Bạch trắc phi ngồi quỳ trên đệm mềm, trước mặt bày tách trà trên bàn thấp.
Đầu ngón tay nàng cầm vào tách trà, càng hiện rõ sự mảnh khảnh trắng sáng.
Trần lương viên ngồi bên cạnh thận trọng nói.
“Tỷ tỷ có nghe chuyện xảy ra trong thọ yến tối qua không?”
Bạch trắc phi “Chuyện gì?”
“Là chuyện Tiêu lương đệ trúng độc, nghe nói nàng ta nôn ra máu, hôn mê tại chỗ, suýt nữa thì chết rồi, sau đó được thái y cứu chữa, chậc chậc, mạng nàng ta cũng lớn thật.”
Bạch trắc phi thở dài “Tiêu lương đệ thật đáng thương, tự dưng lại phải chịu khổ như vậy.”
Trần lương viên thầm bĩu môi, đóa bạch liên hoa này lại làm bộ làm tịch.
“Tỷ tỷ, tỷ quá lương thiện rồi, muội cảm thấy là do Tiêu lương đệ tự tạo nghiệp, nếu nàng ta không quyến rũ Thái tử đưa mình đến thọ yến, thì nàng ta đã không trúng độc, tỷ tỷ không cần đồng cảm với nàng ta.”
Bạch trắc phi nhẹ giọng cảm khái “Dù gì cũng là tỷ muội, muội ấy gặp phải chuyện này, ta làm sao có thể không quan tâm? Theo lý mà nói, ta nên đi thăm Tiêu lương đệ, ngặt nỗi ta cứ đau yếu, hai ngày nay cảm thấy không khỏe, nếu muội muội rảnh rỗi, có thể thay ta đến điện Thanh Ca thăm Tiêu lương đệ không?”
Trần lương viên đang đợi những lời này của nàng, nhanh nhẹn đáp lại.
“Được chứ, gần đây muội cũng không có việc gì, đi thăm nàng ta cũng tốt.”
“Vậy phiền muội muội rồi.”
Sau khi Trần lương viên ra khỏi điện Ngọc Liên, vừa đi vừa nghĩ.
Vốn nàng muốn dựa dẫm Bạch trắc phi để có chỗ đứng vững chắc trong Đông cung.
Bạch trắc phi ốm yếu nhiều bệnh, đối xử ôn hòa, thoạt nhìn là người dễ nắm bắt. Nhưng sau khi ở cạnh nàng ta một thời gian dài, Trần lương viên phát hiện nàng ta là đóa bạch liên hoa, yếu đuối chỉ là lớp ngụy trang của nàng ta, thật ra tâm tư của nàng ta thâm trầm hơn bất kỳ ai khác.
Nàng ta nhận mọi lời xu nịnh, tâng bốc của Trần lương viên, nhưng Trần lương viên không nhận được lợi ích gì.
Rõ ràng Trần lương viên vào cung trước Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ được Thái tử dẫn đi tham dự thọ yến, còn nàng muốn gặp Thái tử một lần cũng vô cùng khó khăn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thái tử Điện hạ cũng sẽ hoàn toàn quên mất nàng.
Nàng tự nhận dung mạo tài hoa của mình không thua kém những nữ nhân khác, nàng không cam tâm khi bị lãng quên như thế này.
Nàng muốn tranh sủng, nàng muốn đứng trên vạn người!
Nếu Bạch trắc phi không giúp được nàng, vậy nàng chỉ có thể tự mình tìm cách!
Tiêu Hề Hề nằm liệt trên giường cả buổi sáng.
Mãi đến giữa trưa, nàng dậy ăn cơm, sau đó đi dạo cho tiêu hóa ở hậu viện, nhân tiện thưởng thức cảnh gà trống tổng tài bá đạo và hậu cung của nó.
Tiêu Hề Hề “Ta thấy con gà mái kia hình như không thích hoạt động, không lẽ bị bệnh à?”
Bảo Cầm “Có cần thú y đến xem cho nó không?”
“Không cần, cứ hầm nó đi, vừa hay cho ta bồi bổ thân thể.”
“.…..”
“Em nhìn ta như vậy làm gì?”
Bảo Cầm mặt không biểu cảm “Thân thể của người bây giờ còn tương đối yếu, năng lực tiêu hóa của dạ dày có hạn, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.”
Tiêu Hề Hề không chịu thua “Dù ta không thể ăn gà, nhưng có thể bày cho Thái tử ăn mà, tối nay ngài ấy không phải đến chỗ chúng ta ăn tối à, chúng ta giết một con gà chiêu đãi ngài ấy, nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon …”
Hai mắt Bảo Cầm sáng lên “Nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon, sau này nhất định sẽ lại tới điện Thanh Ca!”
“Không, nếu ngài ấy ăn cảm thấy ngon, sẽ cho phép chúng ta mở rộng chuồng gà, nuôi thêm nhiều gà vịt, sau này ta có thể ăn gà mỗi ngày, hí hí hí!”
“..….”
Bảo Cầm âm thầm tát mình một cái.
Mình ngốc thật.
Sao mình lại nghĩ chủ tử đang cố gắng tranh sủng chứ?
Dù rất tuyệt vọng, Bảo Cầm vẫn xách con gà mái không thích hoạt động vào phòng bếp.